|
Tác giả bản vẽ: Phạm Văn Tư |
(Truyện ngắn viết theo ý tưởng bản vẽ)
Ở trong phòng Sinh, vợ hắn hét lên:
- Anh ơi...Rặn đi. Em chết mất.
Tay nọ đấm vào tay lòng bàn tay kia, chân đi qua đi lại, mặt
mày lo âu, hắn lủm bủm:
- Ối trời ôi, đàn ông biết đẻ...?!
Ghé sát tai vào cửa trước phòng sinh thì bên trong có tiếng
nói cười. Có một người bảo:
- Chồng con này không biết “rặn” thì cứ để cho nó tự sinh.
Chó có cần ai đỡ đâu mà nó cứ đẻ ầm ầm. Một lứa được cả ổ con.
Người kia cười hi hí, bảo:
- Đúng, đúng! Con này gào gì mà ghê thế. Cứ làm như mỗi mình
nó đau đẻ không bằng ấy. Vớ phải thằng chồng không biết điều thì khổ thôi con ạ.
Lại nghe tiếng vợ của hắn gào lên:
- Anh kia, vì một phút huy hoàng của anh mà tôi khổ như thế
này đây....
Những người ở ngoài phòng chờ cười ầm lên. Cô vợ này cũng
đáo để thật.
***
Chuyện về đôi vợ chồng này thì nhiều tình tiết để mà kể lắm.
Đáng lẽ hắn chẳng lấy cô này đâu. Hắn muốn lấy cô bé khác nhưng mẹ của hắn đi
ra tận Hà Nội, gặp bằng được nhà ngoại cảm có tiếng của xứ này để nhờ xem tuổi
hắn và con bé kia có hợp nhau không. Khiếp! Nghe nhà ngoại cảm kia nói mà sởn
gai ốc. Bà ấy phán là nếu hắn cưới cô bé kia thì hắn chết non, bố mẹ hắn sẽ
không buôn bán được vì vía cô nàng ấy không hợp với phong thủy của căn nhà. Bố
mẹ hắn chỉ có mỗi một mụn con trai nên quyết không cho hắn lấy. Hắn cãi bố mẹ
nhưng đúng cái dịp ấy thì ở Hà Nội có sự kiện to lắm. Người ta kháo nhau là nhà
ngoại cảm ấy tìm được thủ cấp của một người nổi tiếng lắm. Báo chí đăng tải hẳn
hoi, không phải đùa đâu nhé. Không còn là chuyện đồng bóng của dân gian nữa
nhé. Thế là hắn tin. Hắn sợ chết nên bỏ rơi náng ấy.
Mẹ hắn mai mối cho hắn cô vợ này. Cô là con của giám đốc xưởng
may. Mẹ hắn muốn làm thân với gia đình này để cái cửa hàng quần áo của gia đình
hắn phát đạt. Hắn không ưa cô này lắm nhưng hắn ưa khối tài sản của bố cô. Thế
là hắn yên bề gia thất. Nhưng cưới hơn bốn năm rồi mà chẳng thấy vợ hắn nôn ói
và cái bụng cũng chẳng căng phồng lên được tẹo nào cả nên nghe chừng không khí
trong nhà căng thẳng lắm.
Hắn dắt vợ đi khám, Hắn tá hỏa khi nghe bác sĩ chẩn đoán và
lời thú nhận cay đắng của vợ hắn. Rằng thì vơ hắn thỏ thẻ thú nhận đã từng “giải
quyết trong êm đẹp” kết quả của cuộc tình vụng dại thời sinh viên, bởi thế con
nên bác sĩ bảo khả năng thụ thai là vô cùng nhỏ vì thành tử cung có nhiều vết sẹo.
Hắn tự ái. Hắn thấy mình như bị phản bội. Hắn toan tính ly hôn. Mẹ hắn xem chừng
cũng đồng ý. Cô vợ khốn khổ bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để níu kéo hạnh phúc.
Cô ra Hà Nội, tỉ tê thế nào đấy với nhà ngoại cảm đã từng
giúp cô “tóm” được anh chồng này. Mẹ chồng cô là dân buôn bán mà, Tin tưởng vào
“đức độ” của nhà ngoại cảm này lắm. Cô vợ bảo nhà có vong trẻ ranh lởn vởn nên
chưa có con được. Cô rủ mẹ chồng cùng ra Hà Nội, bày lễ để xin áp vong nghe đứa
bé cần gì rồi cung ứng cho nó để nó không quấy phá nữa thì bà chắc chắn sẽ có
cháu bế. Nghe đến chuyện có vong quấy phá là bà mẹ chồng sợ rồi. Bà lật đật
theo con dâu đi ra Hà Nội. Nhà ngoại cảm ấy cũng lên cơn giật giật và nói mê sảng
những câu nghe giống kiểu nói của trẻ con. Quan trọng là khi sắp ra về thì bà
ngoại cảm ấy nói câu chốt hạ rằng mạng của con trai bà chỉ hợp duy nhất với người
có cung Nhân Mã. Con dâu bà thuộc cung Nhân Mã nên bà lại khuyên con trai đi thụ
tinh nhân tạo chứ đừng bỏ vợ. Kiếm cho ra người có cung Nhân Mã mà lấy thì chắc
đến lúc nằm trong cái “bốn dài hai ngắn” rồi vẫn chưa có cháu bế.
Trong thời gian đó, hắn cũng suy nghĩ nhiều. Hắn thấy giận lắm
nhưng lại thương cho thuở con gái trắng trong của vợ hắn. Hắn nghĩ cô ấy cũng
không muốn như thế đâu, chắc tại cái thằng khốn nạn kia ruồng bỏ nên mới thế.
Là hắn cố thuyết phục chính mình như thế sau khi nghe mẹ hắn kể lại lời phán của
nhà ngoại cảm kia. Hắn cùng vợ đi thụ tinh trong ống nghiệm. Rồi sau đó người
ta cấy trứng đã thụ tinh vào một vị trí nào đó trong tử cung của vợ hắn. Tốn
bao nhiêu tiền bạc, thời gian và sự mệt mỏi rồi thì vợ hắn có bầu thành công. Hắn
hơn bốn mươi tuổi mới có cảm giác mình sắp được làm cha nên hắn mừng muốn điên
lên.
Hắn nâng niu vợ. Nàng gần như cứ nẳm ngửa trong chín tháng
chờ sinh, không phải làm bất cứ cái gì. Nước có người rót hộ, vào phòng tắm có
người dìu, ăn cơm thì có người lựa xương cá cho.
Cuối cùng vợ hắn cũng đến giờ sinh nở....
***
Vợ hắn cứ mãi hét lên:
- Anh ơi, rặn đi. Biết điều một tí không thì em chết mất.
Hắn lờ mờ hiểu ý vợ muốn hét lên rồi. Nhưng mà hắn đã “rặn”
cho bác sĩ năm triệu đồng rồi mà nhỉ. Chẳng lẽ vẫn còn ít. Hắn chạy thẳng đến
phòng trực, đập cửa rầm rầm, gọi bác sĩ. Cửa được mở, hắn vào hỏi thẳng:
- Bao giờ thì các bác sĩ mới giúp vợ tôi sinh?
Người bác sĩ ấy chậm rãi:
- Anh cứ bĩnh tĩnh. Người ta ví đau như đau dẻ và ngồi chờ
như chờ bà đẻ. Vậy nên tất cả chúng ta đều phải chờ. Riêng vợ anh là có con nhờ
thụ tinh trong ống nghiệm nên phải đẻ mổ thôi anh ạ. Cái sự nguy hiểm của đẻ mổ
thì anh cũng hiểu rõ mà. Đúng không?
Hắn vừa nói vừa đưa một xấp tiền:
- Tôi xin các bác sĩ đấy, vợ tôi, con tôi sẽ chết mất. Đây,
tôi còn mỗi năm triệu nữa đây. Tất cả là mười triệu chẵn. Tôi nhờ các bác sĩ tận
tình giúp cho.
- Ôi, anh làm chúng tôi áy náy quá. Thực ra là do ca sinh
này khó chứ không phải chúng tôi làm khó anh. Để tôi đến phòng sinh xem tình
hình một chút, chuyện đớ đẻ đã có các nữ hộ sinh mà.
Tưởng gã bác sĩ ấy nói thế thì trả tiền, ai ngờ đút tiền vào
túi quần và “lật đật” đi nhanh đến phòng sinh. Đến nơi gã quát mấy nũ hộ sinh
như tát nước. Nào là kinh nghiệm quá kém, sản phụ như thế này rồi mà không kêu
bác sĩ sớm. Thế rồi họ cũng mổ cho vợ hắn. Ơn trời, ca mổ thành công và hắn có
con trai.
Gia đình hắn vui như tết. Hạnh phúc nhất có lẽ là vợ hắn. Cô
ấy biết mình đã làm sai nhiều điều nhưng âu cũng là cách làm có hậu cho tất cả
mọi người. Gia đình ấy vẫn yên ấm cho đến một ngày...
***
Con hắn đến tuổi tiêm ngừa bệnh uốn ván. Hai vợ chồng bồng
con đến cơ sở y tế có tiếng của tỉnh để tiêm cho con. Hắn nay đã lanh lợi trong
chuyện “rặn tiền” rồi nên đưa trước cho nữ y tá hai trăm nghìn để mong họ tiêm
nhẹ nhàng cho con khỏi đau. Người ta tiêm xong cho con hắn thì mặt đứa bé trở
nên tím tái, người co giật. Vợ chồng hắn hoảng lên khi thấy con ngất lịm đi.
Họ chuyển bé vào phòng cấp cứu, một lát sau có tin dữ được
tung ra. Con hắn đã chết. Hắn đứng trân người như không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Tai hắn nghe vợ hắn kêu gào trong đau đớn nhưng hắn dường như chẳng hiểu vì sao
vợ hắn lại như thế. Mặt hắn tái xanh, chân tay run lẩy bẩy, miệng lắp bắp hỏi:
- Vì sao?
- Chúng tôi đang xác minh nguyên nhân. Chúng tôi xin chịu một
phần trách nhệm về sự ra đi của cháu bé. Vì uy tín lâu năm của trung tâm, chúng
xin được bồi thường cho gia đình hai trăm triệu. Mong gia đình bớt đau buồn và
giải quyết chuyện này trong lặng lẽ.
Trời ơi, người ta đang trả hai tẳm triệu cho viễn cảnh nương
tựa con cái lúc về già của hắn, niềm khao khát được làm bố của hắn, sự vất vả
và mệt mỏi của vợ chồng hắn khi thụ thai trong ống nghiệm. Hai trăm triệu nghe
thì to nhưng sao nó rẻ mạt thế. Hắn khuỵu chân rồi ngồi bệt dưới đất, hắn cứng
lưỡi, môi run bần bật, nước mắt chảy dài. Hắn chưa bao giờ khóc vì tình yêu đôi
lứa nhưng lúc này hắn khóc vì tình cha con và khóc cho chính bản thân hắn. Hắn
không hiểu vì sao hắn bị như thế. Chẳng lẽ cái số hắn như vậy thật.
***
Trên sân thượng, có vài ba nam nữ mặc áo choàng trắng đang
căng thắng nói chuyện. Chỉ nghe loáng thoáng vài câu như là:
- Thuốc lấy ở đâu?
- Dạ, trong hộp UV5.
- Chết! Có thông báo nội bộ rằng UV5 đã hết hạn rồi kia mà.
- Anh không nhớ hay cố tình lảng tránh? Tiền rót về để mua
thuốc loại A nhưng mình mua loại B vì có hoa hồng cao hơn. Ai ngờ gặp trúng thuốc
hết hạn.
- Biết hết hạn sao dùng? Sáng nay con nào tiêm?
- Ai tiêm không quan trọng. Giờ tính sao khi bộ trưởng về
xét hỏi. Nói sự thật ra anh nhé.
- Cô điên à. Tù cả nút. Tiền tỷ chứ không nhỏ đâu. Để tôi
nghĩ đã....
- Á, anh ơi. Hay mình nói là do tiêm nhầm thuốc nên đứa bé bị
tai biến. Chuyện tai biến do tiêm thuốc là thường mà anh.
- Nhầm với thuốc gì?
- Thuốc ngừa ung thư cổ tử cung.
- Ổn không?
- Ổn hay không cũng phải nói thế đã. Chúng ta ăn rơ có hệ thống
mà. Chẳng thằng nào dám nói thật đâu.
***
Sáng nay hắn mới lấy lại tinh thần được một tí thì người ta
phát sóng phóng sự “ADN Lên Tiếng”. Hắn xem như chưa từng được thấy cái tivi, người
ta chỉ rõ sự sai trái của các nhà ngoại cảm. Họ bảo cái thủ cấp của một người nổi
tiếng mà hồi trước tìm thấy chỉ là một mẫu xương thú. Rồi vô vàn những chuyện lừa
đảo khác nữa.
Hắn hét lên gọi mẹ ơi. Bà cụ ở dưới bếp hoảng hốt chạy lên hỏi
có chuyện gì thì hắn chỉ tay vào cái tivi. Bà cụ đứng xem một lúc, rồi miệng lấp
bắp bảo: “chuyện này....”. Đúng lúc ấy, vợ hắn từ ngoài cổng bước vào. Rồi sau
đó căn nhà ấy không còn tiếng động gì nữa, ngoài giọng nói của nữ biên tập viên
trên tivi.
Hình như sau đó ít hôm, người vợ xách va li ra cổng và từ đó
không về...
Buôn Ma Thuột-27/10/2013-Tây Nguyên
Xanh