Thằng em dưới Quy Nhơn lên Dak Lak thăm bà con mấy ngày, xe
gần đến nơi nó gọi điện báo: “em không ghé Buôn Ma Thuột được”. Thấy tiếc và nhớ
nó. Cả năm trời hai chị em chưa gặp nhau còn gì. Nó “hối” rằng viết nhanh lên kẻo
Tết đến bây giờ. Ả ngước cổ lên nhìn cái trần nhà, tự thú:
Trên trần mạng nhện đầy
tơ
Còn ta cũng lắm ước
mơ trong đầu
Ước rằng tết đến thật
lâu
Để mà ngắm ngía hiểu
sâu viết nhiều.
Ờ thì lâu lâu ả cũng
dênh dang với con chữ, rồi ả cũng mở hòm thư điện tử để gửi cái ước nguyện “chờ-nhuận-bút’.
Nhưng mà ả viết dở thật, chẳng có báo nào đăng. Nói nghiêm túc đấy. Văn ả không
đầu không đuôi, ở giữa có hơi mị dân một tí, nội dung lúc thì dồn cục, lúc thì khuấy
mãi mới thấy được một... ý văn. Câu chữ thì như người nói cà lăm. Đọc một tí là
thấy cặp đôi “tuy...nhưng” hoặc chữ “thì” nhảy tưng tưng trên đoạn viết. Nói thật
là ả có chỉnh. Nhưng chỉnh kiểu gì cũng thấy thế là ổn vì ả mắc bệnh
nghiên-văn-mình. Chết chửa? “Văn mình, vợ người” – cái đề tài như chưa hề cũ.
Èo! Ả đang vướng cái ấy. Đành trả lời thằng em rằng chờ chị cai nghiện đã em
nhé. Cộng thêm lý do nữa là mạng 3G chạy chậm đến nỗi không thể gửi được thư điện
tử. Rõ chán!
Ả đã bị bệnh nghiện-văn-mình rồi còn mắc chứng thùng-rỗng-kêu-to.
Viết chẳng ra gì nhưng tự xướng cái khẩu hiệu “Chữ đỗi chữ, chữ đối lấy tách cà
phê và chữ đổi lấy niềm đam mê nhiếp ảnh”. Tạm hiểu câu khẩu hiệu vớ vẩn này là
nếu ả được đăng một tản văn thì ả lấy nhuận bút bài ấy đi mua một cuốn sách tản
văn về đọc. Nghĩa là lấy chữ của ả đổi lấy chữ của người khác nhờ nhuận bút.
Tương tự, ả sẽ lấy truyện của ả đổi truyện, lấy bài cảm nhận ảnh để tích
cóp tiền mua máy ảnh về đi chụp cho thỏa thích. Nhuận bút lặt vặt để kiếm tách cà phê. buổi sáng. Nói chung được đăng món gì thì tiêu xài cho món ấy. Gớm! Ả làm như mình ngon lắm á.
Viết thì dở ẹt. Mấy tháng trước, ả được đăng một bài trên Chư Yang Sin mà ả run
run chạy ra bưu điện nhận đồng tiền đầu tiên do ả làm ra. Rồi khoe ầm lên trên
mạng xã hội. Làm như ả giỏi lắm ấy. Mãi về sau này có
thấy bài của ả được đăng nữa đâu. Nếu như nhà văn là những người có một bụng
văn. Họ chỉ cần lôi chữ ra, ghép thành câu thế là thành bài hay. Thì ả là một
tên “sưu tầm văn”. Ả cứ đọc của một người này một tí. Thấy hay quá, ả thuộc một
ít. Người kia cũng hay. ả lại thuộc một ít. Thế rồi ả lấy râu ông này, cắm cằm
bà kia. Nên những thứ ả viết nghiêm túc thì không lúc trầm lúc bổng, chẳng du dương mà cũng chẳng mượt mà. Thấy
ớn! Căn bản là ả tự phụ, lười nhác nữa.
|
Đến Chúa Sơn Lâm cũng bị gò. Ảnh: Tang A Pau |
Nói đến cái nghiện của ả thì tốn giấy mực lắm. Ả nghiện
blog. nghiện Facebook và nghiện ...trai. Ả chưa cai được cái nào. Đã thế lại
còn có dấu hiệu “tăng độ” nghiện. Nhưng mấy hôm nay ả phải đóng cửa phòng, tắt
máy tính, chẳng í ới với trai để ôn...Chẳng biết ả ôn để thi cái gì nhưng đại để
là ả có vẻ nghiêm túc chấp hành mọi điều kiện để có kết quả tốt. Với cơ hội lần
này, ả vui cũng đúng mà không vui cũng chả ai dám cãi. Ả vui vì những người
thân của ả sẽ không phải lo lắng cho ả nữa. Nhưng ả sẽ mãi mãi bước vào một môi
trường mà ả không có cảm giác “yêu”. Sẽ là một sự hành trình đầy trách nhiệm
đang chờ ả. Mặt ả buồn rười rượi vì không có lối thoát êm đềm cho tất cả. Ả chịu
đau một tí để bảo toàn cục diện. Ả không biết sẽ sống ra sao trong môi trường
thanh cao ấy vì ả vốn là kẻ không thích làm hình mẫu cho ai cả. Tự do muôn năm!
Nếu cho ả nói một câu về cái sự ôn trong lúc này, ả sẽ nói “ôn lằn!”. Ả có cớ để
nói câu ấy vì cần cù chưa hẳn đã bù được thông minh. Và thông minh chưa hẳn đã
chiến thắng.
Chiều nay ngó sang nhà ả, thấy cái mông ả nhổng lên, chân nhích
từng bước nhỏ, tay thó từng hạt cà phê ở mọi ngóc ngách trước sân. Ồ! Thế là cái
sân nhà ả lại sạch bong như ngày nào. Khiếp! Có hai tháng mùa cà phê mà nom nhà
ả như bước qua một cuộc chiến sinh tử. Mọi thứ cứ rối tinh lên, bẩn hui hủi. Không
những nhà à mà đâu đâu trên đất Tây Nguyên đều như đang “kiến thiết” lại “dinh
thự” sau một mùa thu hái hay sao ấy. Họ sống nhờ vào nông sản nên họ nguyện cống
hiến sự sạch thơm cô hữu của mình cho nông sản. Họ sẵn sàng chịu lấm lem, ăn
cơm chan nước mưa đầy đất đỏ, mồ hôi ướt áo. Lắm khi đang “thăng hoa” thì sờ
trúng mấy hạt cà phê trên giường mà bối rối: “nhà mình giàu thế ư? Cà hết chỗ
chứa nên chạy lên giường nằm?!?”. Thế đấy. Nông sản luôn dõi theo người nông dân
Tây Nguyên.
Ả nhớ mạng xã hội, nhớ báo chí quá. Ả ghé thăm một tẹo. Eo
ôi! Giáng Sinh đến nhanh như chong chóng. Đâu đâu cũng đăng đầy hình ảnh Giáng
Sinh. Giáng Sinh không còn là của riêng những người theo Ki-tô giáo nữa rồi. Tưởng
niệm Chúa chào đời gần như là cái cớ để con người ta muốn sum vầy, muốn gửi cho
nhau những lời chúc như tết cổ truyền của người Á Đông. Ả trân trọng những giá
trị nhân văn có trong Kinh Thánh. Nhưng dường như ả bàng quan với các dịp liên
quan đến những câu chúc. Ả ghét bị/được chúc. Vì chúc làm gì cho sáo rỗng ra,.
Lâu lâu ả vẫn chúc ai đó vì ả không hiểu họ, ả chúc để “rút lui trong êm đẹp”.
Lời chúc là một hình thức trung tính nhất trong giao tiếp. Thế nên đôi khi nhận
được lời chúc trong một dịp gì đó (kể cả họ chúc sinh nhật mình) ả vẫn cảm ơn họ
vì biết đâu lời chúc là cái cớ để mà bạn bè nhớ đến nhau. Nếu ai chơi lâu bền với
ả thì sẽ né phát âm chữ “chúc” khi nói với ả. Giáng Sinh ư? Ả mong rằng đừng có
ai “tag” lời chúc trên Facebook cho ả, đừng ai nhắn tin chúc ả. Năm mới cũng thế,
hay tết cổ truyền cũng im lặng dùm ả. Cái gì đến thì ắt nó phải hiện diện thôi.
Vui thú gì.
Trời không phải se se lạnh cho vừa nhớ nhung như ai đã từng
nói cho ả nghe nữa. Mà trời lạnh thật. Lạnh ù tai, tê tay, thấu xương và lạnh
đang cấu vào lòng ả một vết xước mơ hồ. Ả sợ mọi thứ. Nhưng trước tiên ả sợ lạnh...
Buôn Ma Thuột, 20/12/2013
Tây Nguyên Xanh