Tác giả ảnh: Dinh Dung Dakha |
Hình ảnh này sao
giống mình của ngày xưa quá. Thứ bảy và chủ nhật không phải đi học ở trường thì
lắm hôm lẽo đẽo theo Ba Má ra lô hái cà phê. Đến chiều về, ngồi trên moóc xe
công nông, hai chị em lựa những trái nào chín nhất trong bao rồi ăn.. Bóc vỏ đỏ
ra và mút lớp cơm mỏng dính bao quanh hạt. Cái lớp này khi khô trở thành lớp vỏ
lụa. Lâu lâu ngứa răng, cắn một nhát vào hạt. Huhu, đắng nghét, phun ra bây bả
xung quanh. Ba Má thấy thế, mắng từa lưa. Họ nâng niu, nhặt nhạnh từng hạt một
để rồi bọn mình phun cho đã mồm. Ôi tuổi thơ, chả cần nghĩ đến hậu quả. Thích
là nhích!
Lý do những đứa
trẻ con như mình thích ra lô hái cà phê với Ba Má chỉ đơn giản là vì thích ăn
cơm giữa chốn bốn bề gió mát. Vậy chứ nếu viết bài tập làm văn thì kiểu gì cũng
kể lể em tuốt quả như nào, thấy mồ hôi rơi trên gò má của cha mẹ, em thương họ
lắm. He he. Ờ thì phải biết nói láo từ thời mầm chồi lá thì may qua mới mong qua
ải môn văn. Viết đúng sự thật, ăn ngỗng ngay. Cơ mà cả nhà quây quần ăn nơi bụi
có thể vào chén cơm bất cứ lúc nào, thế mà ngon, mà ngọt, mà nhớ nhau suốt đời.
Cả ngày Ba Má hái
cà. Bọn mình được giao nhiệm vụ lượm những trái rơi vải trong quá trình hái bị
lăn văng ra ngoài lưới hoặc bị rụng do mưa gió. Người lớn thích trêu trẻ con
nên nhiều chú bác hàng xóm khi hái đổi công với nhà mình cố tình vãi một nắm cà
trong lưới ra rồi kêu bọn mình lại lượm. Bọn mình mừng rơn. Càng có nhiều quả,
càng được khen mà. Lâu lâu mới có một vài lần như thế. Nhưng nhớ mãi…
Bà Rịa Vũng Tàu - 31/10/2015
Tây Nguyên Xanh