Ngày đầu tiên đến
với Tây Ninh, đất trời nơi đây tặng mình một cơn mưa như trút. Mưa gần như thâu
đêm. Mưa như thể mưa rồi sẽ nắng mãi mãi. Đất Tây Ninh yêu mưa hơn đất Tây Nguyên
của mình nhiều. Hễ có nước thì nó dính bết lại như đất sét. Ép thế nào nó vẫn cố
giữ nước lại. Nó quyến luyến nước không thể tin được. Tạo hóa không cho mưa và
đất Tây Ninh ở bên nhau quá lâu mà cứ mang nắng đốt mãi. Lạ thay! Người Tây
Ninh ăn cay đến không tưởng. Cứ ngỡ xứ Huế có những cơn mưa dầm và lạnh trong mấy
tháng ròng mới ăn cay cho ấm. Ai dè, dọc đường xuyên các huyện của Tây Ninh bạt
ngàn ruộng ớt và hình ảnh phơi bánh tráng tôm ớt ở trong sân nhà.
Lần đầu tiên đến
Tây Ninh nhận công việc, sợ hãi trăm bề. Thân gái dặm trường đến một nơi lạ hoắc,
không ai thân thuộc. Ai hỏi cũng hỏi mày không sợ gì à, cười nhạt bảo tao sợ thất
nghiệp chứ không sợ gì cả. Nói vậy chứ, sợ vô vàn nhưng lỳ mặt, cứ thế đi. May
mắn làm sao. Tây Ninh không như bất kể tỉnh thành phố nào mình đã đi qua. Dọc
đường quốc lộ không có hình ảnh xe khách đứng lại dọc đường chèo kéo, đón
khách. Mỗi một hãng xe mỗi huyện đều có chốt và có xe trung chuyển chở đến tận
nơi địa điểm cần tìm. Tây Ninh là một tỉnh có lẽ không giàu có gì nhưng dịch vụ
chăm sóc khách hàng khá tốt.
Người Tây Ninh hiền
lành và ngoan đạo. Tinh thần hòa hợp luôn có trong họ. Điều này rõ nhất ở tôn
giáo mà họ đang theo đuổi. Đạo Cao Đài! Với khẩu hiệu Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ (thời
kỳ truyền đạo thứ ba), đó là một đạo có dấu ấn của tất cả các tôn giáo khác. Họ
muốn hợp nhất tất cả lại để không phân biệt, kỳ thị tôn giáo nữa. Với tinh thần
tự tôn dân tộc, muốn hình thành một tôn giáo được sinh ra ngay trên đất nước Việt
Nam nên người Tây Ninh tiên phong dựng nên thánh thất Cao Đài đầu tiên. Tất
nhiên, để hình thành nên một tôn giáo mới, có rất nhiều bất đồng nảy sinh với
các tôn giáo cũ nhưng mình chỉ nhìn nhận ở khía cạnh tích cực. Các khía cạnh
khác thuộc vào thâm cung bí sử của từng tôn giáo một. Chẳng quan tâm làm gì.
Bỏ Tây Ninh, mấy
tháng sau quay lại. Tây Ninh vẫn nóng như thế. Không sợ sệt ngại ngần như ngày
đầu nữa. Đi được nhiều nơi hơn, được cùng ăn cùng ở trong ấp với người Tây
Ninh. Trở lại mới biết Tây Ninh có bạt ngàn cây ăn trái mà hồi xưa mình không
biết. Người nơi đây vừa làm vườn vừa chế biến nguyên liệu thô các nhà máy sản
xuất trái cây sấy khô. Sao thấy yêu con mắt nhỏ xíu, da quanh mắt dày và thâm quầng
nhẹ của người Tây Ninh quá. Mắt nhìn cứ ngây dại, chân thật làm sao ấy.
Thấy trời gió cuốn
lá, bụi ào ào ngoài đường, sấm chớp ở đằng xa. Tưởng Tây Ninh tặng mình cơn mưa
đầu mùa trong đêm chia tay. Nhưng đâu đó mưa chứ nơi mình ở không có. Có chút hụt
hẫng, viết đôi dòng chia tay. Hẹn gặp lại với tư cách là người đi sáng tác bộ ảnh
làm bánh tráng phơi sương và bánh tráng tôm nhé.
***
Xã Trường Hòa, huyện Hòa Thành, tỉnh Tây Ninh 4/2016
Tây Nguyên Xanh