Một lần
Tát anh mà không sợ ai kia lườm liếc
Một lần
Quăng anh vào sọt rác tình yêu
Một lần
Bên anh mà quên lối về
Một lần
Say anh như say ly chanh rum
Một lần
Quên đi sự tồn tại của anh
Và hãy cho em thêm một lần yêu anh
Bởi lẽ
Bên anh
Em nghìn lần sợ mất anh
Gần anh
Em sợ trời sụp đổ vì hơi ấm tình anh
Xa anh
Em nhớ cồn cào
Không anh
Em cũng lạc đường nhưng vì không biết đi đâu
Anh như ánh trăng xa
Em như Lý Bạch thi sĩ
Chết ven sông vì nhảy xuống nước ôm trăng.
Quy Nhơn,7/4/2012, Người mang trên mình sự hoang dại của nhành hoa Dã Quỳ
Tây Nguyên Xanh
Em thích bài này... Rất hồn nhiên và chân thật. Em đã đăng lại trên http://ptvu.vnweblogs.com/
ReplyDeleteChị vào đọc lại cho vui nhé. Chúc chị luôn vui.
ừ. chị sẽ ghé trang em. Cảm ơn em đã thích và chia sẻ về trang nhà nhé
DeleteAi cho uống chanh rum hồi nào mà biết say như chanh rum. Đổi lại cái tên Promete trên Thường nhật đi
ReplyDeleteVâng ạ
Delete