Truyện ngắn của Nguyễn Tường Thụy
Hắn không còn mặt mũi nào để quay về ngôi nhà mà hắn đã gắn bó bấy lâu nay. Ở đấy đã từng có một thời kỳ đầy ắp tiếng cười. Hắn thèm được thấy lại cảnh mỗi khi đi làm về, bọn trẻ con tranh nhau chào bố. Hồi chúng còn bé tẹo, đứa chị hay để thằng em chào bố trước như một sự nhường nhịn. Cũng có khi nó trêu, chạy ra trước lảnh lót chào bố rõ to, thằng em theo không kịp lăn đùng ra nền nhà khóc, giãy đành đạch. Hắn nhẹ nhàng bế thằng bé lên, thơm vào má rồi giả vờ mắng đứa chị, nó mới chịu nín. Đứa chị bụm miệng cười nhìn thằng em mắt đỏ hoe. Vợ hắn nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc áo khoác của hắn, khoe những món ăn mà bữa tối nay cô sẽ làm cho hắn vừa ý. Lòng hắn tràn ngập hạnh phúc. Cảnh nhà ấm áp, vui vẻ ấy chỉ mới chấm dứt cho đến vừa rồi.Hạnh phúc mong manh - Nguồn ảnh internet |
Mỗi lần đi công việc có dịp qua nhà, hắn thường bảo cậu lái cậu lái xe đi chầm chậm để hắn ngắm lại ngôi nhà thân yêu của mình, may ra có nhìn thấy vợ hắn hay đứa con nào không.
- Sao anh không ghé vào nhà một chút – Cậu lái xe hỏi.
Hắn cố giấu tâm trạng của mình: - Thôi, đi luôn còn làm việc.
Hắn chọn một anh bạn ở một mình để tá túc. Bạn hắn sống trong một căn phòng thuê, đủ cho hai đứa ở thoải mái. Vợ con anh này ở quê. Như thế hắn đỡ ngại.
Chẳng ai đuổi hắn đi nhưng hắn không chịu nổi sự lạnh nhạt của vợ con. Hắn đi làm về, vợ hắn hờ hững làm như không thấy hắn. Các con hắn vẫn chào bố nhưng giọng thì lạnh lùng, ráo hoảnh. Trong mắt vợ, hắn là người chồng phản bội. Với các con, hắn người cha tha hóa về đạo đức. Cả nhà nhìn hắn như một kẻ tội đồ.
Nhiều lúc hắn vắt tay lên trán, nằm như bất động, đăm đăm nhìn lên trần nhà. Suy nghĩ kỹ, hắn vẫn không cảm thấy ân hận. Bây giờ, cho hắn làm lại, có lẽ hắn vẫn hành xử như thế trong những tình huống ấy. Dù hậu quả như thế nào chăng nữa, hắn vẫn không cho rằng mình dại như người ta nói. Hắn thấy lương tâm thanh thản. Hắn chỉ buồn vì không ai chịu hiểu cho hắn.
Mọi chuyện bắt đầu từ buổi họp lớp sau mười bảy năm ra trường. Hắn gặp lại Linh, bí thư chi đoàn, hoa khôi của lớp 10A năm ấy. Hỏi thăm nhau mới biết là Linh vẫn ở một mình. Nhắc đến Linh, ai cũng biết chuyện tình của cô với Hùng lớp trưởng. Linh kể, sau khi tốt nghiệp phổ thông, Hùng được gọi đi du học ở Liên Xô còn Linh thi trượt đại học. Dù trượt nhưng việc Hùng được đi nước ngoài an ủi Linh phần nào, cô coi như một sự đánh đổi.
Thư Hùng thưa dần rồi vắng hẳn sau khi Linh thi trượt lần thứ hai. Bức thư cuối cùng Hùng viết cho Linh chừng nửa trang giấy. Hùng kêu rằng độ này bận lắm, đến viết thư cũng không còn thời gian nữa. Cuối cùng Hùng bóng gió một câu: “Bao giờ Linh lấy chồng, nhớ mời Hùng nhé …”
Hai năm ở nhà với bố mẹ, Linh thấy quá vô vị. Rồi cô lại nghĩ đến Hùng. Phẫn chí, Linh xin đi làm công nhân cho một nông trường ở Hòa Bình. Đến khi cơ chế làm ăn thay đổi, người ta chia cho Linh mấy sào chè. Linh dựng một ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi để ở tiện việc trồng cấy, chăm bón.
Hắn bảo:
- Sao Linh gan thế, ba nhăm rồi còn gì.
Linh chua chát:
- Ừ, ba nhăm. Ba nhăm ai còn đi lấy chồng mà bảo gan.
- Linh kén? - Có thể. Nhưng ở cái xứ sở ấy, kiếm đâu ra đàn ông. Kể ra cũng có vài người đến với Linh nhưng sao chẳng có ai làm cho Linh rung động. Khi cứng tuổi dần lên thì gặp toàn những người đã có gia đình. Họ hứa sẽ ly dị vì quan hệ vợ chồng đã rạn nứt từ lâu. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Linh từ chối. Biết thế nào mà tin, mà hy vọng. Ai đi tán gái mà chẳng khoe sắp bỏ vợ. Coi chừng mình lại là thủ phạm làm gia đình người ta tan nát.
Sau buổi họp lớp hôm ấy, hắn lên thăm Linh. Hắn ái ngại nhìn ngôi nhà xây, mái ngói, chừng hơn hai mươi mét vuông. Ngôi nhà xinh xắn, sạch sẽ và ngăn nắp nhưng quạnh quẽ. Rồi lâu lâu, hắn lại lên thăm bạn. Hắn thường mang cho Linh một vài thứ đồ dùng sinh hoạt, một chút quà. Cũng có khi, hắn giúp Linh thay viên ngói vỡ hay trát lại mảng tưởng bị tróc.
Lần nào, hắn cũng ở lại ăn cơm cùng Linh. Hắn làm thế là để cho Linh vui, chứ trong lòng, hắn hoàn toàn không có một động cơ nào khác. Hắn đã có một gia đình hạnh phúc với người vợ trẻ đẹp và hai đứa con ngoan. Khi hắn về, Linh tiễn hắn ra tận quốc lộ. Hắn cảm nhận được ánh mắt tự hào của Linh mỗi khi sóng đôi với hắn mà gặp người quen
Hai năm trôi qua, hắn lên thăm Linh bốn lần, vào sinh nhật Linh và vào những ngày giáp tết. Hắn lựa thời gian lên thăm bạn đều có dụng ý cả. Hắn không muốn Linh buồn hay thiếu thốn thứ gì những dịp ấy. Linh cũng một lần xuống Hà Nội, tìm đến cơ quan hắn. Hắn vô tư đưa Linh về nhà chơi. Vợ hắn tiếp khách rất ân cần và nồng nhiệt, chẳng băn khoăn điều gi. Cô tin chồng và có chăng, chỉ cảnh giác với những cô gái trẻ. Lần thứ năm, hắn lên thăm Linh vào hai mươi tám tết Nguyên đán. Hắn viết thư báo trước (hồi ấy, mọi liên lạc đều bằng thư từ, điện tín).
Linh tươi cười ra đón hắn. Hắn nhận thấy Linh có sự chuẩn bị kỹ càng. Linh mặc chiếc quần bò màu chàm, hơi căng nơi vòng mông. Chiếc áo vét màu mận chín cài một khuy để lộ bên trong nền áo phông trắng có in hình bông hoa, ôm khít cơ thể vẫn còn rất đầy đặn của Linh. Hắn nhận ra đó là chiếc áo mà hắn tặng bạn hôm sinh nhật. Tóc cô buông xõa, chưa khô hẳn, thoang thoảng mùi bồ kết. Trông Linh thật rực rỡ. Dù thời gian đi qua nhưng trên gương mặt, dáng người cô vẫn còn lưu được những nét của thời con gái xuân sắc.
Linh chuẩn bị bữa ăn còn hắn giúp bạn sửa soạn bàn thờ tết. Những món quà tết hắn mang lên cùng những thứ Linh đã mua sắm được bày ra làm không gian tết thật ấp cúng và ý nghĩa. Hắn tỏ ra thích thú khi được Linh sai. Hắn xăng xái mài dao, chặt thịt gà, lấy cho Linh lọ muối, ra vườn hái lá chanh … Hắn cố làm cho Linh vui. Hắn tủm tỉm cười khi nhìn thấy trên mâm có thêm một chai rượu Lúa mới.
Hắn ép Linh uống hết một ly rượu. Má cô hồng lên, cặp mắt thêm long lanh. Gương mặt cô rạng ngời hạnh phúc, dù chỉ là chút hạnh phúc vay mượn hiếm hoi.
Ăn xong, hắn ngồi bàn uống nước trong khi Linh cứ ngồi ở mép giường nói chuyện với sang. Chẳng hiểu sao chiếc ghế đối diện mà những lần trước Linh hay ngồi biến đâu mất. Thấy cảnh nói chuyện kỳ kỳ, hắn đành đến ngồi cạnh Linh. Cô có vẻ không được tự nhiên. Hình như cô đang xúc động.
- Vậy là xuân sang rồi Dũng nhỉ? - Ừ, xuân sang rồi. Dũng lên chúc tết Linh trước. Linh thích Dũng chúc gì nào? Trẻ trung này, xinh đẹp này …
Linh nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ, xa xăm:
- Xuân sang, Linh lại thêm một tuổi. Gần hai mươi mùa xuân đã tàn phá tuổi trẻ của Linh. Một quãng đời thật vô vị. Chẳng mấy nữa, Linh sẽ thành bà cụ. Hắn im lặng, thở dài. An ủi động viên Linh ư? Sẽ là những lời sáo rỗng vì những điều Linh nói là sự thật.
Đột nhiên, Linh ôm choàng lấy hắn:
- Dũng ơi! Linh khổ lắm. Hồi học với nhau, chưa bao giờ Linh nghĩ đến đời Linh lại đến nông nỗi này.
Rồi Linh gục đầu vào lòng hắn òa khóc, hai vai rung theo tiếng nấc.
Hắn hơi hoảng. Hắn không lường được tình huống này. Hắn định gỡ tay cô ra nhưng không làm được. Không phải hắn không chống chọi được sự cám dỗ của cơ thể phụ nữ mà là hắn không nỡ đẩy Linh ra. Hắn không thể nhẫn tâm.
Linh thổn thức:
- Dũng hiểu cho Linh không. Bây giờ, Linh chỉ ước một đứa con thôi, trai hay gái gì cũng được để Linh khuây khỏa và nương tựa lúc về già … Dũng giúp Linh được chứ … Linh chỉ muốn nhờ Dũng thôi … Linh hứa sẽ không bao giờ nói ra ai là cha đứa bé …
Hắn không biết nói sao. Hắn chợt nhận thấy mắt mình cũng ầng ậc nước từ khi nào. Hắn xa xót nhìn bạn, lòng như dao cứa.
Linh ngước nhìn vào mắt hắn, cầu khẩn. Hắn vẫn lặng im, vuốt lên mái tóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng Linh như che chở. Cô im lặng, tận hưởng cảm giác lần đầu tiên được một người đàn ông âu yếm, ve vuốt.
Một lúc sau, Linh đứng dậy ra ngoài khóa cổng rồi vào nhà chốt cửa lại. Cô ngả vào lòng hắn, ngửa mặt chờ đợi. Hắn luồn tay qua gáy nâng đầu cô lên. Hai cặp môi từ từ chạm vào nhau. Người cô run rẩy, như lên cơn sốt. Cô với tay kéo kín chiếc ri-đô. Trong giường, chỉ còn một thứ ánh sáng mờ ảo …
Họ ngồi dậy, cả hai đều ngượng ngập. Hắn chợt nhận ra trên tấm ga trải giường có một vệt đỏ. Hắn cảm thấy mình có tội, lại vừa thương vừa nể phục Linh. Linh đã phải chịu đựng và chịu đựng được suốt bằng ấy năm trời.
Linh lại giàn giụa nước mắt. Cô nức nở, chẳng biết vì ân hận hay là vì hạnh phúc. Từ hôm ấy, thư từ giữa hắn với Linh phải nhờ địa chỉ của anh bạn thân, nơi mà hắn đang tá túc.
Hắn lại lên khi Linh mang thai được ba tháng. Linh bảo hắn:
- Thôi, từ nay Dũng đừng lên nữa, hãy quên hẳn Linh đi. Linh có tội với cô ấy. Dũng cần tập trung vào chăm lo cho gia đình. Hãy làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho cô ấy.
Hắn không biết nói sao. Hắn chợt nhận thấy mắt mình cũng ầng ậc nước từ khi nào. Hắn xa xót nhìn bạn, lòng như dao cứa.
Linh ngước nhìn vào mắt hắn, cầu khẩn. Hắn vẫn lặng im, vuốt lên mái tóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng Linh như che chở. Cô im lặng, tận hưởng cảm giác lần đầu tiên được một người đàn ông âu yếm, ve vuốt.
Một lúc sau, Linh đứng dậy ra ngoài khóa cổng rồi vào nhà chốt cửa lại. Cô ngả vào lòng hắn, ngửa mặt chờ đợi. Hắn luồn tay qua gáy nâng đầu cô lên. Hai cặp môi từ từ chạm vào nhau. Người cô run rẩy, như lên cơn sốt. Cô với tay kéo kín chiếc ri-đô. Trong giường, chỉ còn một thứ ánh sáng mờ ảo …
Họ ngồi dậy, cả hai đều ngượng ngập. Hắn chợt nhận ra trên tấm ga trải giường có một vệt đỏ. Hắn cảm thấy mình có tội, lại vừa thương vừa nể phục Linh. Linh đã phải chịu đựng và chịu đựng được suốt bằng ấy năm trời.
Linh lại giàn giụa nước mắt. Cô nức nở, chẳng biết vì ân hận hay là vì hạnh phúc. Từ hôm ấy, thư từ giữa hắn với Linh phải nhờ địa chỉ của anh bạn thân, nơi mà hắn đang tá túc.
Hắn lại lên khi Linh mang thai được ba tháng. Linh bảo hắn:
- Thôi, từ nay Dũng đừng lên nữa, hãy quên hẳn Linh đi. Linh có tội với cô ấy. Dũng cần tập trung vào chăm lo cho gia đình. Hãy làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho cô ấy.
Nửa năm sau, Linh viết cho hắn một bức thư ngắn báo tin đã sinh con trai. Cuối thư Linh tái bút: “Báo để Dũng biết tin thôi. Linh nhắc lại: hãy quên Linh đi”.
Dù vậy, hắn vẫn sắp xếp lên thăm con. Sao Linh có thể cấm hắn thăm con. Trông thấy hắn, Linh chạy ra chốt cổng lại, nói với hắn qua lỗ tò vò:
- Linh van Dũng. Dù rất cần Dũng nhưng Linh không thể để Dũng khổ theo. Dũng tốt lắm. Linh chỉ dám lợi dụng lòng tốt của Dũng một lần thôi. Linh không có quyền phá vỡ hạnh phúc gia đình Dũng. Nếu cứ đi lại, trước sau rồi chuyện cũng lộ ra, chỉ khổ cho Dũng mà thôi.
Hắn đứng ngây người. Giọng Linh nghẹn lại:
- Em yêu anh!
Rồi cô chạy vụt vào nhà, nằm vật xuống giường ôm lấy con rưng rức khóc.
Dù vậy, hắn vẫn sắp xếp lên thăm con. Sao Linh có thể cấm hắn thăm con. Trông thấy hắn, Linh chạy ra chốt cổng lại, nói với hắn qua lỗ tò vò:
- Linh van Dũng. Dù rất cần Dũng nhưng Linh không thể để Dũng khổ theo. Dũng tốt lắm. Linh chỉ dám lợi dụng lòng tốt của Dũng một lần thôi. Linh không có quyền phá vỡ hạnh phúc gia đình Dũng. Nếu cứ đi lại, trước sau rồi chuyện cũng lộ ra, chỉ khổ cho Dũng mà thôi.
Hắn đứng ngây người. Giọng Linh nghẹn lại:
- Em yêu anh!
Rồi cô chạy vụt vào nhà, nằm vật xuống giường ôm lấy con rưng rức khóc.
Nhưng muốn nói thế nào thì thực tế hiển nhiên là hắn đã có một đứa con với Linh, hắn coi như không làm sao được. Hắn có thể không gần Linh nữa nhưng còn con của hắn. Hắn phải coi nó như hai đứa con chính thức của mình. Mà làm gì có chuyện con chính thức với không chính thức? Nó cũng là giọt máu của hắn. Làm sao cùng do hắn sinh ra, hai đứa kia có đủ bố mẹ, được chăm bẵm, âu yếm, được dạy dỗ chu đáo còn đứa này thì không? Hắn không thể hèn nhát và nhất là hắn không thể tàn nhẫn.
Nhưng làm thế nào bây giờ. Vợ hắn từ trước đến nay vẫn tin tưởng hắn tuyệt đối. Cô biết hắn không phải là người trăng hoa. Hắn sống đầy trách nhiệm với gia đình. Các con hắn tự hào về hắn, chúng luôn xem hắn là người cha mẫu mực.
Nhưng làm thế nào bây giờ. Vợ hắn từ trước đến nay vẫn tin tưởng hắn tuyệt đối. Cô biết hắn không phải là người trăng hoa. Hắn sống đầy trách nhiệm với gia đình. Các con hắn tự hào về hắn, chúng luôn xem hắn là người cha mẫu mực.
Nếu hắn nói ra, vợ hắn sẽ sốc, sẽ khủng hoảng. Các con hắn sẽ mất lòng tin. Những gì hắn dạy con từ trước đến nay, với chúng sẽ chỉ là những điều bịp bợm. Gia đình hắn sẽ tan nát. Mà không nói ra, lương tâm hắn sẽ bị giày vò trong suốt quãng đời còn lại.
Hắn đem chuyện ra hỏi ý kiến anh bạn mà hắn đang ở nhờ. Bạn hắn giãy nảy lên:
- Mày có điên không đấy. Khối thằng “ăn nem chả”, làm cho con người ta ễnh bụng ra rồi bỏ chạy, cãi bừa là chưa chắc đã phải là con nó. Còn mày thì không khảo mà xưng. Mày không tính đến hậu quả sao?
Hắn lắc đầu: - Vẫn biết thế. Nhưng tao không thể. Mày nghĩ tao cũng cư xử như mấy thằng Sở Khanh chắc.
Bây giờ thì hắn đã quyết rồi. Hắn sẽ nói hết với vợ. Nói với cả con hắn nữa. Chúng cần phải biết chúng còn một đứa em. Vợ hắn có thể bỏ hắn. Con hắn sẽ theo mẹ và chúng coi như không có bố. Nhưng thà chịu cho vợ con ghét bỏ chứ hắn không thể hèn. Và nhất là, hắn không thể nhẫn tâm chối bỏ giọt máu của hắn.
Hắn đem chuyện ra hỏi ý kiến anh bạn mà hắn đang ở nhờ. Bạn hắn giãy nảy lên:
- Mày có điên không đấy. Khối thằng “ăn nem chả”, làm cho con người ta ễnh bụng ra rồi bỏ chạy, cãi bừa là chưa chắc đã phải là con nó. Còn mày thì không khảo mà xưng. Mày không tính đến hậu quả sao?
Hắn lắc đầu: - Vẫn biết thế. Nhưng tao không thể. Mày nghĩ tao cũng cư xử như mấy thằng Sở Khanh chắc.
Bây giờ thì hắn đã quyết rồi. Hắn sẽ nói hết với vợ. Nói với cả con hắn nữa. Chúng cần phải biết chúng còn một đứa em. Vợ hắn có thể bỏ hắn. Con hắn sẽ theo mẹ và chúng coi như không có bố. Nhưng thà chịu cho vợ con ghét bỏ chứ hắn không thể hèn. Và nhất là, hắn không thể nhẫn tâm chối bỏ giọt máu của hắn.
Tối hôm ấy hắn ăn xong trước, pha sẵn chuyên nước rồi đợi vợ con ăn xong:
- Em và các con ngồi xuống đây đây, anh có chuyện muốn nói.
Hắn rót một chén nước đặt trước mặt vợ. Hắn châm một điếu thuốc để lấy bình tĩnh. Tay hắn run run, môi hắn lập bập. Rồi hắn khó nhọc kể cho vợ con nghe chuyện đã xảy ra …
- Em và các con ngồi xuống đây đây, anh có chuyện muốn nói.
Hắn rót một chén nước đặt trước mặt vợ. Hắn châm một điếu thuốc để lấy bình tĩnh. Tay hắn run run, môi hắn lập bập. Rồi hắn khó nhọc kể cho vợ con nghe chuyện đã xảy ra …
Khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng. Không có tiếng lu loa, đay nghiến bởi ghen tuông. Không có tiếng trách cứ của con cái. Một sự im lặng đến rợn người. Hắn chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má vợ và các con. Đột ngột, hai đứa con hắn đứng dậy chạy về phòng ngủ, nằm khóc thút thít. Vợ hắn vẫn ngồi bất động, cặp mắt nhìn vô định. Hình như cô vẫn không dám tin những gì hắn vừa nói ra.
Từ hôm ấy, hắn trở thành người lạ trong chính ngôi nhà của mình. Hắn biết thần tượng của vợ con hắn đã sụp đổ một cách thảm hại. Hắn đi về như một cái bóng. Không một ai nói chuyện với hắn. Hắn có chủ động hỏi thường chỉ nhận được lời đáp được thu gọn đến mức tối đa. Hắn quyết định tìm chỗ khác ở tạm, vì vừa không chịu được sự cô lập, vừa muốn tránh đi để khỏi ngứa mắt vợ con hắn.
Ở nhờ anh bạn được một tháng, hắn viết thư nói hết sự tình với Linh. Linh trả lời: “Khổ cho Dũng quá. Tất cả là tại Linh. Bây giờ mọi chuyện cô ấy và các cháu đã biết, chẳng còn gì để giấu. Dũng có thể lên thăm con”.
Hắn lên với con. Nhìn đứa bé khôi ngô, khỏe mạnh, giống hắn như đúc, hắn thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Linh bảo: “Đến nước này, thì việc lên thăm con là tùy Dũng. Còn chúng mình, dù có chung với nhau một đứa con nhưng vẫn mãi mãi là bạn. Linh hiểu, chưa bao giờ Dũng có tình yêu với Linh. Dũng chỉ tốt thôi. Linh cũng đã viết thư cho cô ấy, nhận lỗi về mình tất cả và xin cô ấy tha thứ.
Lần đầu tiên, hắn ở lại nhà Linh đến hôm sau để có nhiều thời gian chơi với con. Nhà có một chiếc giường, Linh phải lôi chiếc ghế gấp ra cho hắn nằm. Nửa đêm, Linh đến đổi chỗ cho hắn:
- Dũng vào chơi với con một lúc, sớm mai phải đi rồi.
Hắn vào giường, ngồi ngắm con qua ánh đèn ngủ. Lòng hắn nguôi ngoai đi phần nào. Rồi hắn nằm xuống đặt tay lên thằng bé, thiếp đi.
Hôm sau trở về cơ quan, cậu nhân viên đưa cho hắn một bức thư: - Chị đến tìm anh, em bảo anh đi công tác. Chị gửi lại cho anh cái này.
Hắn bóc thư ra đọc. Bức thư vỏn vẹn mấy chữ: “Anh về nhà đi. Đừng tự hành hạ mình như thế. Chủ nhật tới, anh đưa em lên thăm thằng bé. Rồi lúc nào nó cứng cát, anh bảo chị Linh đưa nó về để chị em chúng nhận nhau”.
Từ hôm ấy, hắn trở thành người lạ trong chính ngôi nhà của mình. Hắn biết thần tượng của vợ con hắn đã sụp đổ một cách thảm hại. Hắn đi về như một cái bóng. Không một ai nói chuyện với hắn. Hắn có chủ động hỏi thường chỉ nhận được lời đáp được thu gọn đến mức tối đa. Hắn quyết định tìm chỗ khác ở tạm, vì vừa không chịu được sự cô lập, vừa muốn tránh đi để khỏi ngứa mắt vợ con hắn.
Ở nhờ anh bạn được một tháng, hắn viết thư nói hết sự tình với Linh. Linh trả lời: “Khổ cho Dũng quá. Tất cả là tại Linh. Bây giờ mọi chuyện cô ấy và các cháu đã biết, chẳng còn gì để giấu. Dũng có thể lên thăm con”.
Hắn lên với con. Nhìn đứa bé khôi ngô, khỏe mạnh, giống hắn như đúc, hắn thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Linh bảo: “Đến nước này, thì việc lên thăm con là tùy Dũng. Còn chúng mình, dù có chung với nhau một đứa con nhưng vẫn mãi mãi là bạn. Linh hiểu, chưa bao giờ Dũng có tình yêu với Linh. Dũng chỉ tốt thôi. Linh cũng đã viết thư cho cô ấy, nhận lỗi về mình tất cả và xin cô ấy tha thứ.
Lần đầu tiên, hắn ở lại nhà Linh đến hôm sau để có nhiều thời gian chơi với con. Nhà có một chiếc giường, Linh phải lôi chiếc ghế gấp ra cho hắn nằm. Nửa đêm, Linh đến đổi chỗ cho hắn:
- Dũng vào chơi với con một lúc, sớm mai phải đi rồi.
Hắn vào giường, ngồi ngắm con qua ánh đèn ngủ. Lòng hắn nguôi ngoai đi phần nào. Rồi hắn nằm xuống đặt tay lên thằng bé, thiếp đi.
Hôm sau trở về cơ quan, cậu nhân viên đưa cho hắn một bức thư: - Chị đến tìm anh, em bảo anh đi công tác. Chị gửi lại cho anh cái này.
Hắn bóc thư ra đọc. Bức thư vỏn vẹn mấy chữ: “Anh về nhà đi. Đừng tự hành hạ mình như thế. Chủ nhật tới, anh đưa em lên thăm thằng bé. Rồi lúc nào nó cứng cát, anh bảo chị Linh đưa nó về để chị em chúng nhận nhau”.
Nguồn bài tại Nguyễn Tường Thụy Blog
TNX bận chi mà không đăng bài viết mới?
ReplyDeleteDạ dạo này không có ý tưởng văn bạn ạ
Delete