Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Saturday, March 22, 2014

VÌ SAO CÁC EM CƯỜI?

March 22, 2014

Share it Please
Nguồn ảnh: Internet
(Kính tặng Thầy của ngày xưa)
   Đang chạng chân chèo rán bánh xèo tôm nhảy, thấy chị Giáo mắt sưng húp đến nhà. Nom cái dáng mặc áo dài là biết chạy thẳng từ trường về nhà em rồi. Tưởng chị ấy ôm em mà khóc vật vã, kể lể vì sao mắt sưng, nhưng chị ấy lại trêu:
- Khéo chị ăn mất bánh xèo rồi em lại tưởng “của quý” ém hàng đấy nhé.
- Chị này, cứ làm như em là con mụ nướng tôm trong truyện dân gian không bằng.
Chị Giáo lườm yêu, cười khì khì, hỏi:
- Tôm mua ở đâu mà to thế?
- Anh Ếch Ộp đem từ Sài Gòn về đấy. Tối nay hội Nói Tục Cấm Giận họp kết nạp hội viên mới. Hã hã, nghe nói là một gã nhiếp ảnh gia và anh ấy khao vụ trúng đề tài nghệ sĩ vỡ nợ.
- Nói anh ấy đừng hăng hái thái quá, nông dân vỡ nợ đầy ra đó sao chẳng thấy nhà báo Ếch Ộp xoáy sâu và kêu gọi giúp họ?!
- Ui, em chịu thôi. Một đứa thất nghiệp như em thì chỉ quan tâm ai cho ăn cho nhậu ké thôi. À sao mắt chị sưng như kiểu mới khóc chia tay người tình thế?
Chị Giáo cúi mặt, gắp than đút vào bếp, giọng lí nhí:
- Bọn học trò mất dạy quá, chị ức nên khóc từ trường về nhà em đấy.
- Chúng nó làm cái gì mới được chứ?
- Bọn nó không làm gì cả, chỉ cười ầm lên khi chị giảng thôi. Y như chị đang diễn trò hề vậy đó. Hỏi thế nào chúng cũng không nói vì sao.
- Hế hế, chị làm em nhớ hồi xưa quá. Hồi đó trong tiết vật lý lớp mười hai, Thầy giảng về giao động cơ học. Thầy nói chỉ cần vận tốc thay đổi một tí tì ti là cũng đủ gây ra va đập mạnh. Chúng em nhìn nhau cười muốn phì bọt mép ra. Chị biết vì sao không?
- Vì gì?
- Vì bố của một đứa trong lớp em tên Ty. Cái cụm từ “tí tì ti” của Thầy được ngân dài nên chúng em liên tưởng đến cuộc trêu đùa gọi tên thằng bạn kèm theo tên bố hắn. Ở chỗ mình chị cũng biết rồi, tứ phương hội tụ, người gốc Nghệ An hay gọi tên con kèm theo tên cha. Mình nghe thì có vẻ “phạm huý” nhưng sống trong môi trường giọng Nghệ mới thấy nó bình thường và thân thuộc lắm. Mấy đứa gốc quê khác gọi tên bạn bè theo ý xách mé kèm tên cha mẹ để chọc tức nhau. Thầy cô không biết chuyện này nên mắng tụi em hoài à.
- Có vụ đó nữa hả? Giờ chị mới biết á.
- Ha ha, làm Cô ở đất Tây Nguyên đâu có dễ! Hồi xưa có mấy cô thực tập dạy lớp em. Bà cô đó lùn dễ sợ luôn. Đến tiết giải bài tập á hả, tụi em hợp đồng với nhau, chọn đứa cao nhất lớp lên giải. Nó viết tít trên cùng của bảng, để bà cô không thể xoá hay viết phấn sửa bài được. Chọc cho Cô khóc chơi vậy á.
- Trời trời, em quậy dữ vậy, ai chịu nổi!
- Vậy mà bà cô đó chịu nổi á. Cô ấy không khóc mà cuộn tròn cái bảng phụ rồi cột dây lại, sau đó cô ấy dùng cái cuộn ống bảng đó để chỉ lên chỗ thằng bạn em viết đó. Ghê không? Chị phải như vậy thì mới không bị tụi nhỏ làm tổn thương, chị à.
- Nè, hồi xưa quậy vậy, giờ ân hận gì không?
- Mắc chi ân hận, chị! Nhưng mà cũng thấy hồi đó mà ngoan chút xíu thì giờ không phải lông bông như này.
- Sau này chị sẽ hỏi vì sao chúng nó cười. Giờ thì tế nhị im lặng đã.
- Đúng đó, đừng hỏi ngay bây giờ chị à. Với mấy đứa nhóc đang đi học, chị đừng có hỏi vì sao. Chị có phanh phui ra sự thật thì cũng không làm được gì hết. Coi chừng bị tụi nó trả thù theo cái cách là nếu đứa nào giơ tay phát biểu trong tiết của chị dạy thì bị cả lớp đánh mềm xương. Chị thành người độc thoại khi dạy luôn.
- Thiệt hả?
- Bé Tây của chị mà, không có lừa ai đâu á nha.
- Nè, muốn làm giáo viên không? Chị cho nè, chị không muốn làm nữa.
- Ối trời, chị bỏ nghề thì dễ nhưng mà chuyển nó sang tay em thì em phải mất cả trăm triệu lót tay cho người ta nha chị. Thôi đi, viễn vông quá à.
Có con mèo bước tới, nhanh chân lanh miệng, tha mất một con tôm chạy ra khỏi phòng:
- Mèo! Đậu xanh rau má mày nha, dám ăn vụng hả mày?
- Ôi ôi, em nói tục ít thôi. Kẻo ế bây giờ.
- Chị không có nói tục mà cũng đang ế đó. Ha ha
- Má mày nha Tây.
- Ha ha, thôi! Đừng có hờn em mà. Ráng tráng cho hết cái chậu bột với mấy con tôm này rồi em chở chị về thay đồ, xong cái là đi coi mắt thành viên mới của hội luôn nha chị.
- Chị về đây, nói chuyện với em vui ghê. Tối nay chị có buổi dạy kèm rồi.
Chị Giáo về để lại em tiếp tục cô đơn rán bánh. Rán xong thì trời nhá nhem tối. Em tắm một phát rồi ôm đồ đi bù khú với các anh Ếch Ộp, Cụt Hứng và con Nhí Nhố.
***
Buôn Ma Thuột, mùa sắp tan trường 2014
Tây Nguyên Xanh

0 comments:

Post a Comment