1.
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa đầu mùa vào khoảnh khắc phố thị tắt
đèn đi ngủ. Chạy xe trong cơn mưa như trút, ta thầm tự hào mình được hưởng trọn
cơn gió mạnh đầu tiên, những giọt mưa đầu tiên của mùa mưa miền Đông Nam Bộ. Tiếng
mưa rơi như là lời thổn thức nhớ thương của đất dâng lên trời cao. Đất khát nước,
khát tình yêu của cỏ dại, đất hoang hoải sau bao nhiêu ngày nắng. Và mưa, từng
hạt ấy từ bao giờ tự cho mình cái quyền nhẹ nhàng mơn trớn từng centimet thân
thể ta để rồi cái thuở ở truồng tắm mưa cứ hiện ra trong tâm trí. Một đêm ngủ
muộn vì mưa...
2.
Sau đêm mưa, sương giăng đầy lối. Nó đặc đến nỗi chỉ nhìn thấy
nhau nếu đứng cách vài bước chân. Ông trời sáng sớm mặt đã đỏ ửng như thể ngượng
ngùng vì bị nhân gian bắt gặp đêm qua ông tư tình cùng mẹ đất. Nhìn cái cách
ông chậm chạp vươn lên cao là đủ hiểu ông chẳng muốn rời nơi trời giao thoa với
đất chút nào. Yêu gì mà mãnh liệt thế. Ta cầm điện thoại, chụp gương mặt ông trời
lúc ấy rồi thong dong đọc sách, chờ chủ quán cóc bưng đồ ăn sáng.
- Cô làm gì mà tôi thấy cô vất vả quá vậy?
- Con làm phiên dịch ạ. Sao cô hỏi con thế?
- Vì tôi trông cô ngồi ăn sáng mà cũng phải...đọc sách.
Ồ, té ra cái sự nhàn nhã mà ta đang hưởng thụ lại là sự vất
vả trong mắt của người khác. Ta không muốn phải hối ai đó làm mau lên, ta cũng
ghét cảm giác phải đợi chờ nên ta đọc sách. Cũng tò mò cái lý của sự vất vả
trong suy nghĩ của người, ta định hỏi nhưng rồi lại thôi. Phân bua làm gì, phải
có người sợ vất vả đọc sách nên ta mới được êm ả chống cằm lơ đễnh ngắm phố thị
trong phút chờ ăn sáng, phải không?
3.
Ta cần một mùi hương thật sảng khoái, khơi gợi cảm hứng cho
ngày làm việc đầu tiên của tuần. Nói đúng hơn là ta đi tìm đủ 7 mùi hương cho 7
ngày trong tuần. Ta cần sự khơi gợi hưng phấn cho thứ hai, đậm đà cho thứ ba, bốc
lửa sa đà cho thứ tư, bớt lừ đừ cho thứ năm và du dương đưa ta qua cơn mệt
nhoài của thứ sáu, tịnh không cho thứ bảy và ru tình cho ngày chúa nhật. Ta dạo
phố. Ta mải mê thử hết lọ nước hoa này đến lọ nước hoa khác, ta cười nhàn nhạt
xã giao với hết cô bán hàng đến anh chủ tiệm nọ. Không có một mùi nào như thế,
ta lãng đãng đi về. Bỗng, cái mùi hương ở đâu đấy nhỉ, sao nó phà vào mũi với
hương thơm quyến rũ thế. Ta hít hà gấu áo, đôi chân lại tìm về nơi có lọ nước
hoa ấy. Khi xức lên ta không thấy nó có mùi gì cả, lạ kỳ thay nó im lìm chờ đợi
ta tiết mồ hôi rồi thăng hoa mùi thơm qua làn hơi da thịt. Một thứ nước hoa biết
dò tìm, biết chờ đợi sự thích ứng của người dùng. Nó không hề ngào ngạt ngay để
rồi chóng phai mà nhẹ nhàng quá đỗi. Nó đích thị là mùi hương của ngày thứ sáu.
Ta phải lòng nó để rồi phải lòng một cơn mưa...
...Thị xã Bến Cát, tỉnh Bình Dương sau cơn mưa đầu mùa 2019
Viết sau ba ngày có mưa, 18/3/2019
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment