Em là người con gái của thảo nguyên. Sao anh không trao chiếc hôn ấy cho em giữa thảo nguyên hả anh? Em cũng muốn những hạt sương vương trên áo anh như năm xưa vai cha em ướt vì tán mẹ em. Cha nắm tay mẹ đi ngắm những dải thác như suối tóc má lay động trong gió mùa khô Tây Nguyên. Cỏ Tây Nguyên ôm em trong giây phút lọt từ lòng mẹ, anh biết không? Nhau thai của em chôn trong lòng đất Tây Nguyên anh biết không? Những nàng dế ru em ngủ mỗi đêm. Những chú chim đánh thức em mỗi sáng, anh biết không? Có quá đáng không anh, khi mà em muốn mình ôm hôn trong nắng trong gió của đại ngàn?
Em về rồi đây, về quê anh trong một chiều trời nhạt nắng. Từng áng mây nặng nước trôi qua chầm chậm như bước chân anh năm xưa ngần ngừ chẳng chịu tạm biệt em ra về mỗi tối hẹn hò. Từng cơn gió mạnh thổi ngang vai mà em ngỡ bàn tay anh vén tóc em năm xưa. Em sụp xuống, thổn thức ốp một nắm đất lẫn cát biển quê anh trong đôi bàn tay. Em nâng tay chờ gió thổi ngược vào mặt. Em nhoài vào biển cho sóng gột rửa bàn tay. Chà, nước biển quê anh trong xanh quá. Nó khiến tay em sạch đến nỗi hơi ấm bàn tay anh không còn đọng trên bàn tay em nữa.
Biển quê anh sao mà bao dung thế? Biển đã không trách em về trễ, lại còn khuyên em quên anh để yêu quê anh bằng những rung cảm tự nhiên. Biển muốn em yêu biển mà không biết lý do. Biển không muốn em yêu biển vì yêu anh. Trọn đời em yêu anh và ơn biển.
Phan Thiết tháng 1/1/2019 – Bến Cát tháng 7/3/2019
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment