Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Tuesday, June 18, 2013

CHÚ CHÍN

June 18, 2013

Share it Please
Tùy bút của Ruồi Trâu 
   Hôm nay đi đường, thấy một người đánh rơi ví. 
   Nhớ lại hồi mình học cấp hai. Buổi trưa đi học về, quãng đường từ nhà tới trường độ ba cây số. Ngày đó vẫn là con đường đất gồ ghề, ổ trâu ổ gà nối tiếp nhau. Ngồi trên xe mà cứ rập rềnh như cưỡi ngựa. Tê mông. Vì thế nên chuyện rơi đồ xảy ra như cơm bữa.
Nguồn ảnh: Internet
   Có hôm trời mưa, thấy một chú gà con đứng chơi vơi, ngơ ngác giữa đường kêu chiếp chiếp. mình mang về nuôi. Đặt tên nó là Chín (Chú Chín) và coi nó như một người bạn. Có khi còn thân hơn. Hễ đi học về là gọi nó đầu tiên. Cũng lạ, người ta tưởng con người chỉ có thể thân thiết với những loài vật gần gũi như chó mèo, còn mình lại thân với gà. Nó biết điều này. Thành ra quen, cứ đến giờ mình đi học về thế nào cũng thấy nó quanh quẩn ở sân. Mình gọi một tiếng "Chín!" là nó chạy tới mổ mổ cái mỏ xinh vào lòng bàn tay rồi chạy chạy vòng quanh chân, mừng rơn. Mỗi lần cho nó ăn cũng vậy, không bao giờ mình vứt đồ ra đất mà để trên lòng bàn tay cho nó mổ. 
   Được chăm sóc nên nó lớn rất nhanh, đó là một chú gà trống, mào đỏ tươi dựng đứng, lông màu vàng đồng óng ánh, cái đuôi lúc nào cũng cong vọi đi lắc sang hai bên. Nhìn duyên dáng lắm. Thế nên các nàng gà mái cứ là mê tít!
   Tết năm đó, nhà mình chỉ có mấy con gà mái và một lũ gà con bé tí vẫn còn theo theo mẹ đi kiếm ăn. Vậy nên mẹ nịnh mình, làm công tác tư tưởng mấy hôm liền để mình đồng ý cho mẹ thịt, thắp hương các cụ. Mình không đồng ý, nhất định không! Sao có thể như thế được! Mình đâu có coi nó là gà, nó là bạn, bạn thân, là niềm vui của mình. Nhưng Tết thì không thể không có gà. Sáng mùng một khi mình tỉnh dậy. Chao ôi! gà của mình đâu? Chú Chín của mình đâu? chẳng nhẽ bạn của mình đang nằm trần trụi, im nặng, chơ vơ trên cái mâm giữa sân khói hương nghi ngút kia sao! không thấy nó đâu nữa, vậy là đúng rồi... Mình khóc, khóc như thể mất một cái gì đó, đau sót lắm! Mẹ bảo mẹ đã hóa kiếp cho nó, nó không chết, nó chỉ đầu thai sang kiếp khác để được làm người. Điều đó không trấn an được mình, mình nức nở... Mẹ bảo mùng một tết mà khóc sẽ bị rông cả năm, bị mọc sừng nữa. Mặc kệ mình vẫn khóc, khóc mấy ngày liền. Đến độ những ngày sau đó mình vẫn cầm một nắm gạo ra sân gọi "Chín Chín!"... chẳng thấy đâu. 
     Đến tận bây giờ mình vẫn không quên, và hình như mình chưa mất một cái gì đáng tiếc như thế. Khi mình đã trót dành tình càm cho một thứ gì, dù đó là người, là con vật hay bất cứ cái gì khác. Phải chia tay thật là buồn phải không các bạn. Tuổi thơ của mình gắn với vô vàn kỷ niệm đẹp đẽ, hồn nhiên và trong sáng. Nhưng "Chú Chín" vẫn sẽ là một kỷ niệm, một "người" bạn mãi mãi không thể nào quên.
Nguồn bài viết: Facebook Ruồi Trâu 

0 comments:

Post a Comment