Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Monday, September 16, 2013

NIỀM VUI NHO NHỎ

September 16, 2013

Share it Please
   Đang trong giấc ngủ ngày vụng trộm cho quên cái nỗi chán chường của hiện tại, bỗng cái giường rung lên liên hồi, cô giật mình tỉnh giấc. Trong cơn ngái ngủ, cô tìm hiểu vì sao cái giường nó rung, bất giác cô nhớ đến cái điện thoại, đúng là vì nó thật. Cô bấm nút và nói dạ vâng. Cái đầu choáng sau cơn giật mình nên mọi hành động dều diễn ra theo quán tính. Cô cứ nói mà quên để ý xem bên kia là ai. Sau một hồi nghe người ta thăm hỏi, cô mới nhớ ra: “á, thằng em học khoa văn khóa dưới”. Cô sẽ trả lời bâng quơ cho qua chuyện để ngủ tiếp nếu như không nghe câu hỏi của chú em ấy:
    - Chư Yang Sin số tháng chín có bài của chị phải không?
    - Chị biết đâu.
    - Chị có bao giờ để bút danh là tên thật không?
    - Có, chị có để tên thật vài lần
    - Cái bài Giấu Một Điều Giản Dị đó là của chị đúng không?
    - A, đúng rồi. Ha ha. Vui quá. Chị được đăng thật rồi em ơi
    - Chúc mừng chị nha. Em gọi điện để chia vui với chị đó mà.
   Cô cúp máy với niềm vui tràn ngập. Cuối cùng cái nổ lực của cô cũng thành hiện thực. Cô đã từng gửi bài cho một tờ báo thuộc chuyên ngành maketting, bị người ta cướp bài một cách trắng trợn. Họ đăng bài của cô với cái tên là một phóng viên khác. Cô đã từng chờ đợi sự xuất hiện của những người bưu tá vào dịp đầu tháng để hỏi xem cô có báo biếu và nhuận bút của các tờ văn nghệ địa phương không. Cô đã từng hân hoan vì có email của ban biên tập của một hội tầm cỡ quốc gia nói rằng sẽ đăng trong tháng tới. Họ đăng thật nhưng hỏi ra thì mới biết đăng trên website thì không có nhuận bút. Lúc ấy cô tự hỏi mình cần nhuận bút đến thế sao, hay nói cách khác là cô khát tiền đến thế sao?
    Cô đang khủng hoảng về mặt tinh thần vì thất nghiệp, cô thừa nhận cô khát tiền và khát cả danh vọng. Nhưng sẽ tôn trọng chính mình hơn nếu cô đổi từ “khát” thành “cần”. Và sẽ đẹp hơn trong mắt người khác nếu cô thay từ “khát” ấy bằng “rất có quan tâm”. Tất nhiên cô sẽ được mọi người tung hô nếu thay vì nói “khát tiền khát danh vọng” mà cô nói thành “Tuy đang thất nghiệp nhưng tôi vẫn viết văn gửi báo chỉ vì yêu văn chương nghệ thuật. Nhuận bút thì ai cũng cần nhưng cái tôi cần hơn mọi thứ đó là mình được trải lòng trong văn và được người khác thừa nhận những áng văn chương đó”. Ôi, sao câu nói ấy dài và lê thê thế. Nhưng có dài thì mới ru ngủ được người nghe. Thế thôi.
   Lại nói đến cái chuyện viết văn làm thơ của cô gái ấy. Cô ta thích thú với cái món ấy lắm. Từ lâu cô vẫn ý thức được văn trên mạng xã hội thì khác với văn trên một tờ báo chí chính thống. Không thiếu những cây viết cứng cựa đã nói thẳng với cô rằng văn của cô chỉ là văn mạng, cần cố gắng thêm. Cô đã cố và mỗi một bài viết cô định gửi báo thì đều đưa hết người này đến người kia cho họ đọc và sửa. Rất may, cô chỉ bị sửa về mặt câu chữ chứ cô không bị phạm lỗi gì về tư tưởng trong văn. Người ta đánh giá cao về ý tưởng viết của cô nhưng họ không dám hỏi cô rằng “cháu/em/bạn có bao giờ đọc ngữ pháp tiếng Việt chưa?”. Cô biết ý của họ. Cô thầm cảm ơn (tất nhiên là có nóng mặt) khi bị ai đó chê để cô biết lỗi sai mà sửa. Cô đã sửa và cô đã thành công. Nó đây:
Nguồn ảnh: Blog Hồng Chiến
   Trong cuốn tạp chí này có bài của cô. Bài đầu tiên cô được in trên giấy đấy. Mục lục số 253 của tạp chí Chư Yang Sin được công bố trên Blog Hồng Chiến Cô sẽ có nhuận bút và báo biếu như cô mong muốn. Nhuận bút không cao ngất ngưởng, cuốn tạp chí không dày cả ngàn trang nhưng đó là thành quả do cái đầu cô tự nghĩ ra. Cái đầu của một kẻ đã từng tuyên bố: “Môn văn là môn không đáng để học”. Ôi thế mà giờ bài của đứa có cái đầu ấy được đăng báo rồi bà con ơi. Cô bé ấy có quyền được vui và quyền được khoe khoang chứ nhỉ. Ha ha. Ta đã được đăng bài rồi.
   Cô lại lăn tăn suy nghĩ xem nên làm gì với số tiền nhuận bút đầu tiên ấy. Cô vẫn ôm mộng viết văn gửi báo chỉ để kiếm tiền mua sách và đọc nơi góc quán cà phê. Sau này nếu có nhúng tay thành công vào ngành dịch thuật thì cô chỉ mong có tiền mua sắm phấn son và quần áo. Còn miếng ăn hằng ngày vẫn đặt nặng vào chuyên ngành Hóa Học mà cô đã bỏ công bốn năm học đại học. Hí hí. Trước mắt nhuận bút đầu tiên này cô sẽ để dành mua một cuốn tản văn của ai đó mới xuất bản. Thế là cô lấy một bài tản văn của mình đổi lấy một tuyển tập tản tản văn của người. Một cuộc đổi chác có hời đấy chứ nhỉ.
   À, sau này cô bé ấy sẽ dùng tên thật để làm bút danh khi gửi bài đăng báo. Cô đã hứa là cô sẽ trọn đời dùng một cái bút danh mà đã ký dưới bài viết đầu tiên được trả  nhuận bút. Cô thầm cảm ơn người cha đã đặt tên cô thật đẹp nhưng cô ngại khi để người thân biết cô có cái thú viết văn. Vì cô thích sự âm thầm để rồi có được niềm vui nhỏ nhỏ như hôm nay. Thế nên cô muốn có một bút danh khác với tên thật để nếu người thân có đọc được báo biếu thì cũng không biết có bài của cô trong đó. Nhưng thôi, chẳng có gì phải ngại nữa vì người ta chỉ giấu những điều khuất tất thôi. Cô chân chính mà, việc gì phải giấu.
   Viết một chút cho niềm vui nho nhỏ. Be bé thế thôi mà xóa đi bao buồn phiềm mệt mỏi bấy lâu nay. Cảm ơn những con người đã góp ý cho văn của cô gái ấy ngày càng có chất lượng nhé. Chẳng biết sau này còn được đăng nữa hay không nhưng cứ khoe cho sướng miệng cái đã. Đường link bài viết lúc chưa biên tập để đăng báo đây: http://vunglep.blogspot.com/2013/08/giau-mot-ieu-gian-di.html
  Buôn Ma Thuột, chiều 16/9/2013

Tây Nguyên Xanh

12 comments:

  1. Chúc mừng TNX nhé ! Đề nghị đăng lại bài đó hay là dẫn đường link nhé TNX !

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có đường link bài trước khi biên tập đăng báo đấy anh ạ

      Delete
  2. Chúc mừng chị Tuyết Nhung nhé. Bài được đăng đầu tiên thật ý nghĩa, phải k chị. Nhớ ngày xưa, e gửi khá nhiều thơ, gửi xong rồi về âm thầm chờ đợi, vậy mà chị biết bài đầu tiên được đăng là bài gì không. Một bài cảm nhận phê bình chi ạ. Ngỡ ngàng và không tin đó là sự thật. Lúc ấy e chẳng nghĩ gì đến nhuận bút hay điều gì khác. Bài đầu tiên ấy được đọc lại cả chục lần với tờ báo biếu đầu tiên. Cái gì gắn với lần đầu cũng thường đẹp và ý nghĩa, như tình đầu không biết sau này có kết trái đơm hoa không, nhưng dư vị thì cứ vương vấn một đời...
    Một lần nữa, xin chia vui cùng chị. Chị cố gắng thêm nữa nhé. Chúc chị có thêm nhiều bài đăng mới.
    Đây là link em cop từ Blog Nhà văn Hồng Chiến đăng bài của chị, chị vào đọc nhé : http://hongchien77.blogspot.com/2013/09/chu-yang-sin-so-253-thang-9-nam-2013.html

    ReplyDelete
  3. Chúc mừng em ! lâu rồi ko được gặp em...

    Mic

    ReplyDelete
    Replies
    1. Anh Michel lâu ngày quá đấy. Em chúc anh vui nhé

      Delete
  4. Lần đầu XD ghé thăm bạn ... xin được cùng bạn giao lưu và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống... XD chúc bạn cuối tuần vui khỏe nhé...!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn Xuân Duy nhé. lần đầu biết bạn. chúc bạn vui

      Delete
  5. Niềm vui này là niềm VUI TO TO
    Có chút xíu buồn là nỗi BUỒN NHO NHỎ
    Vì nhuận bút chắc là chẳng đủ
    Để chiêu đãi anh chị sinh thành và mua một cuốn tản văn!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hihi. Bác Nho hiểu cháu thế. cơ mà giờ này chưa nhận được bác ơi huhu

      Delete
  6. Khao một chầu cà phê đi nhé...

    ReplyDelete