Cái miệng đứa bé đó méo sang một bên và phát ra một âm thanh tựa như tiếng khóc có xen lẫn vần “e” khi Ba nó thay quần áo chuẩn bị đi hái cà phê mà không ẳm nó. Hơn hai tuổi rồi mà nó cứ im im. Tôi hỏi: “nó không biết nói hả chú?”. Ba bé trả lời rằng vốn dĩ nó nói sõi rồi nhưng có một lần bị té xuống cái lồng cá nên từ đó tới giờ nó ít nói ít cười như vậy đó. Tôi lại tò mò muốn biết Má nó đâu. Người đó nói “làm đĩ ở Kiến Đức rồi con”. Nghe tưởng nói dóc...mà hình như thiệt.
Có một người đàn ông sinh ra trong một gia đình khá giả ở
Sóc Trăng. Sống trong môi trường “bồi thì ở, lở thì đi” cho nên chú có cái gì
đó thể hiện sự phóng khoáng. Chỉ hơn tôi có tám tuổi thôi nhưng “bị” tôi gọi là
chú, nói như thế để có thể hình dung được cái nét mặt già trước tuổi của chú ấy.
Nước da ngăm, mặt khắc khổ, hút thuốc lào mới đã cơn thèm, người nhỏ thó nhưng
lanh lợi, khỏe và siêng làm, đó là vài nét sợ bộ về chú ấy. Tay nâng ly rượu nhỏ
xíu, vừa nhắp môi vừa thủng thẳng kể chuyện. Chú bảo Ba chú mất cách đây gần
hai mươi năm rồi, nhà chú đông anh em lắm. Ông già (cách gọi phổ biến khi người
miền Tây nhắc đến cha) chú hồi đó cũng nhiều của lắm nhưng sau ổng chết, Má chú
lấy người khác. Ổng chiếm hết nhà cửa, may còn nấm mồ của ông già chú là ổng
không có lấy thôi. Bà già (mẹ) chú say xin hoài à. Cả nhà chú ai cũng biết uống
rượu hết á. Hồi xưa đó, ông già tuyên bố vầy nè. Nếu không biết uống rượu thì ổng
không cho làm dâu làm rể nhà này đâu. Cái hồi chị ba mới cưới anh của chú, đến
bữa cơm là bà khép nép ghê lắm. Bả không biết uống rượu nhưng mà ông già chú lấy
can rượu ra, cả nhà uống rượu quay vòng quanh mâm cơm. Một thời gian sau, bả
nghiện rượu luôn vậy à. Tiếc là ổng mất sớm, kéo theo chú phải khổ. Chú nói ở miền
Tây mà sống không có cha thì khổ lắm con ơi. Trai miền Tây thương vợ thương
con, còn gái miền Tây thì....thấy ai hơn chồng là nó bỏ con theo người đó à.
Chú nắm bàn tay bé xíu và tặc lưỡi nựng đứa con gái hơn hai
tuổi như để người ta không nhìn được sâu vào mắt. Chú nói mẹ của con bé này
sanh nó được mấy tháng rồi bỏ theo ông chủ trồng cà phê ở trên Kiến Đức (tỉnh
Dak Nông) rồi. Hồi xưa hai vợ chồng chú làm mướn ở đó, chắc do thấy kiếp làm
thuê khổ quá nên cổ bỏ chồng con đi theo phù phiếm xa hoa. Qianh năm chú đi làm
mướn cho họ để có tiền mướn người ta ẵm con cho chú. Không biết người ta coi
con chú theo cái kiểu gì mà nó bị rớt dưới cái lồng cá của họ. Từ hồi đó tới giờ
nó ít nói ít cười vậy á, chú thương nó quá sá luôn. Tôi hỏi mẹ nó có khi nào về
thăm con không vì nhiều khi người ta chọn cách “bán mình nuôi con”. Chú bảo có
đôi khi cô ta gọi điện về hỏi thăm con nhỏ và muốn biết chú dạo này sống ra
sao. Chú nói hai cha con tao có đi ăn xin cũng không muốn dính dáng đến thứ dơ
dáy như mày. Lời nói có vẻ cay nghiệt quá. Tôi im lặng một hồi lâu để nghe và để
kiếm tìm niềm tin vào lời nói đó. Tôi lại hỏi sao chú không nhờ bà nội của nó
nuôi. Chú nói rằng bà nội nó xỉn rượu miết à. Bữa hổm bả bị té mà không nhớ té ở
đâu. Sớm ra thấy đau chân nhưng vẫn đi làm rồi đến bữa nhậu tiếp. Bả không kham
con cháu đâu. Bà nội như vậy rồi nên mấy anh em của chú cũng không ai giữ hết.
Chú không biết chữ nên không có đi làm giấy khai sanh cho nó được. Lòng tôi mềm
nhũn. Tôi vội nghĩ đến sự thiệt thòi của người mù chữ trong cái xã hội công nghệ
thông tin này. Rồi con của người mù chữ ấy sẽ có chữ hay
không khi Ba xác định cả đời làm mướn.
Ngửa bàn tay ra có ngón dài ngón
ngắn, xã hội có muôn vàn hoàn cảnh, tôi sợ sự cay nghiệt sẽ khiến tầm nhìn bị hạn
hẹp. Sự hận thù mẹ sau này có thể giết chết tình yêu trong sáng của bé. Chẳng
biết từ khi nào tôi hay mấy niềm tin vào những người ưa miệt thị hoặc quá cay
nghiệt về một vấn đề gì đó (cho dù nó là xấu xa, đáng khinh). Nhưng nếu căn cứ
theo những lời được cho là tâm sự của người đàn ông này thì tôi muốn biết ai sẽ
dạy cho đứa bé gái ấy tiếng gọi “mẹ ơi” trong tâm khảm, ai sẽ giúp bé vượt qua
phút bối rối khi thấy một vài chấm đỏ ở đũng quần, ai sẽ dạy bé phải chung thủy
với chồng khi mẹ bé là người giành giật chồng của kẻ khác, ai sẽ truyền lại những
kinh nghiệm sinh đẻ và chăm sóc cô trong thời kỳ ở cữ. Bé đói bụng thì có thể
nói với Ba nhưng những chuyện tế nhị ấy cô biết ngỏ cùng ai. Người ta sinh ra
bé ra theo bản năng nên có lẽ bé cũng phải dựa vào bản năng mà sống, bé nhỉ?
BMT, 28/10/2013, Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment