Truyện ba láp
Mấy hôm nay, trời Tây Nguyên chuyển sang mùa khô, gió quẩn
lá bay như quơ đũa rang lạc. Cái nóng cứ phà vào làm cho làn da trắng nõn nà của
ả Cọt vã mồ hôi, thấm ướt lưng. Ai đi
ngang cũng qua thấy rõ mồn một đôi “quang gánh”mà ả ta đang quảy. Thời đại lạm phát
nên vải cũng phải mỏng một chút cho nó siêu tiết kiệm nó thế. He he. Ở nhà một
mình, Cọt ta ngồi xem phim tình cảm, thấy diễn viên đau bụng sắp đẻ mà vẫn ý thức
được phải mang dép khi xuống giường chạy ra gọi người nhà. Diễn thô không chịu
được nên Cọt mò sang nhà chị Giáo tán hươu. Hình như tết vừa rồi, Cọt đi với
trai nên chưa đến chúc tết chị Giáo. Cứ có chuyện buồn thì gái mới tìm đến chị ấy
thôi.
Chị Giáo hiền, dáng nhỏ, mặt không xinh lắm nhưng ít nói, chẳng
bao giờ cướp lời của ai. Thấy vậy mà không phải vậy nhé. Chị Giáo kỹ tính lắm đấy.
Chẳng hiểu sao chị ấy chơi được với Cọt – một đứa bán trời không văn tự. Nghe
đâu bạn bè Facebook của Cọt than trời vì họ mới đăng ảnh xong thì vài tiếng sau
thấy ảnh nằm trên trang của ả ta rồi. Ả ta là chuyên gia trộm ảnh về đăng lại
kèm theo mấy cái lời tạm gọi là thuyết minh cho ảnh. Chị Giáo dạy môn Hóa. Cái
môn mà đổ nước trong lọ này trộn với nước trong lọ kia thì tự dưng nước sôi ầm ầm
ấy. Ngày xưa đi học, Cọt cực ghét môn Hóa. Chả thấy cô giáo cho làm thí nghiệm
bao giờ mà suốt ngày bắt cân bằng phương trình hóa học. Cái gì mà phương pháp
thăng bằng electron ấy. Cọt dốt môn ấy lắm. Cọt chỉ thích ngắm thằng bạn cùng lớp
thôi. Lớ ngớ thế nào, Cọt lại quen được với chị Giáo. Thế mới tài!
Lại nói chuyện ả Cọt đến thăm chị Giáo. Mới ló cổ qua cửa sổ
đã thấy chị Giáo đang ngồi gác chân lên
bàn, lưng tựa ghế đọc sách. Quạt điện quay vù vù, tốc...váy của chị ấy. Cọt cười
ha ha, đánh tiếng:
- Ái chà, nếu em mà là một gã đàn ông nhỉ? Chứng kiến cảnh
tượng này, ai mà chịu nổi?!
Chị Giáo ngượng quá, vội cụp chân, ngồi ngay ngắn như đang
ngồi trên bàn giáo viên trong lớp. Chị lườm yêu, nói:
- Chỉ được cái trêu chị thôi. Em không ngủ trưa à?
- Nóng quá, khó ngủ nên em tìm chị nói chuyện cho đỡ ngứa mồm.
- Cứ như chị là cây gãi ngứa không bằng.
- Chính xác luôn. He he. Mà chị kiếm đâu ra chậu trúc cảnh đẹp
thế?
- Nhờ bạn bè mua tận ngoài Đông Bắc đem vào đấy.
- Èo, chị sống cứ như người tiền cổ ấy nhỉ? Chơi trúc, viết
Hán tự, hay tương tư lúc ngâm thơ phú.
- Mỗi người có một sở thích riêng. Ngày xưa không nhờ chữ
Hán thì chị chẳng vượt qua được những ngày buồn nhất đâu em.
- Ngày gì?
- Thuở hàn vi đó mà. Nhắc lại làm gì. Qua rồi!
- Chị kể rõ xem nào. Nói ra rồi để đấy là phường vô trách
nhiệm đấy nhá. Tò mò quá trời ơi. He he. Kể đi chị
- Ngày đó chị đã định xé bằng tốt nghiệp đại học vì quá buồn
tủi. Xin việc thì bị “Cò” nó xơi mất tiền. Bố mẹ vừa thương chị vừa xót tiền
nên ruột gan rối như canh hẹ.
- Thế ngày đó, nhà chị làm sao mà bị cò nó ẵm tiền đi?
- Chị ra trường, tỉnh không có chỉ tiêu tuyển giáo viên. Có
thằng cò đến hét giá rằng đưa hồ sơ kèm theo một trăm bốn mươi triệu đồng để họ
xin cho chị về trung tâm giáo dục thường xuyên của một huyện thuộc tỉnh mới
thành lập được mười năm. Tiền cao mà lại dạy ở trung tâm giáo dục thường xuyên
thì nghe chừng chị và bố mẹ chẳng ham. Run rủi thế nào, ông bác của chị ở dưới
đồng bằng lên thăm, Nghe bố mẹ than ngắn thở dài. Ông ấy thương nên hứa nhập khẩu
dạng tạm trú cho chị ở dưới đó rồi xin việc cho. Không tốn một xu. Ông ấy là đại
gia vàng bóng một thời mà. Giờ không rủng rỉnh như xưa nhưng về mối quan hệ thì
nhiều vô thiên lung. Nào ngờ đến khi chị vào, sở nội vụ của nơi ấy bảo hộ khẩu
tạm trú thì không được đâu. Thế là chị lại lẽo đẽo theo bố về Tây Nguyên.
- Sao lão ấy không nhập hộ khẩu cho chị luôn lúc đó?
- Chưa đủ thời gian tạm trú thì chưa được nhập khẩu chính thức
em ạ.
- Trời ơi, sao không xòe ra ít tờ tiền để lão ấy “chạy” đi
nhập khẩu cho?
- Bố mẹ chị cũng ý thức được rằng thời buổi ấy, chẳng ai xin
việc bằng nước bọt cả nên đưa cho bác ấy hai chục triệu để ông lo chuyện trà nước.
Nhưng ông ấy trót vung mồm trước bàn dân thiên hạ là xin làm giáo viên thì tiền
nong cái nỗi gì rồi. Há miệng mắc quai, ngại không dám lấy. Cái thằng có thể
cho chị việc làm thì lại quá thân với bác này. Lấy tiền thì hắn ngại nên ém chỉ
tiêu chờ đứa khác. Ngồi mát ăn bát vàng cũng phải “thân cơ diệu toán” chứ nể
nang tình thân thì hỏng bét. Loay nhoay mãi, cuối cùng hai bố con chị mới phải
về tay không.
Tiền con đây ạ. Xin cho con một chức quan_Ảnh: NAHN |
- Thế nhờ có chữ Hán mà chị xin được việc à?
- Không hẳn thế nhưng cũng không thể phủ nhận vai trò của
Hán ngữ trong cuộc đời chị.
- Úp mở thế. Ứ hiểu!
- Ngày đó, chị định xé vải, nối dây rồi treo cổ cho đỡ khổ.
- Hả? Chị điên à?
- Chị mày vẫn sống nhăn răng đây cơ mà.
- Cuối cùng chị nghĩ như nào mà vẫn sống?
- Nhờ chúng đấy!- chị Giáo chỉ tay về cái kệ chứa đầy sách
Hán văn.
- Chúng cho chị việc làm?
- Đúng! Chúng không giúp chị làm giáo viên Hóa học được
nhưng chúng giúp chị có niềm tin để sống, để có cớ giết thời gian trong những
ngày buồn nhất.
- A, hiểu rồi! Nghĩa là chị suốt ngày đọc sách, tập dịch văn
tự Hán ngữ để mặc kệ mọi ham muốn của sự đời chứ gì?
- Bắt đầu khôn ra rồi đấy!
- Thế chị tự mua sách rồi học hay là có thầy nào dạy?
- Hồi sinh viên, biết ra trường thể nào cũng có thời gian chờ
việc nên học đăng ký xin học thêm một ngôn ngữ mới và mua hai thùng sách về nhà
tự học thêm.
- Bao nhiêu ngôn ngữ có thể học, chị học Hán ngữ làm gì?
- Cái duyên nó tới thì có trốn cũng không được. Xin bố mẹ học
Hán ngữ, họ không cho. Chị định quên chuyện xin học rồi nhưng chẳng hiểu sao ruột
dạ cứ nôn nao. Cuối cùng đăng ký học và khất học phí của Thầy. Ra trường “quỵt”
học phí luôn. Thế mà Thầy vẫn quý chị. Nghĩ lại tội Thầy ghê.
- Ố ồ, chị cũng khốn nạn ra trò nhỉ? Thế sau này làm sao chị
có thể đi dạy Hóa?
- Thì thi...
Chị Giáo đang nói, bỗng chiếc điện thoại của chị réo lên.
Làm cả hai giật mình.
- Cô nghe này, em ơi!
.......
- Mấy đứa lên trường trước đi. Cô lên ngay nhá.
.......
Ả Cọt sốt sắng:
- Chị định lên trường à? Kể nốt đi chị.
- Tối hoặc mai sang chị kể nốt. Giờ phải lên hướng dẫn học
sinh tập văn nghệ chào mừng ngày thành lập Đoàn thanh niên.
- Hai sáu tháng ba mới công diễn mà. Giờ chưa được nửa tháng
hai. Tập tành gì buổi này hả cái nhà chị kia?
- Không chèo kéo, không hỗn nhá. Nói như thế với chị thì
không sao nhưng với người khác thì coi chừng bị đánh giá thiếu lễ độ đó nghe
chưa? Thôi giải tán.
Ả Cọt hẫng hụt, lủi thủi ra về. Trong bụng chửi thầm, rằng mụ
Giáo khó tính, chơi với mụ lắm lúc ức chế thế. Ả Cọt và chị Giáo cùng nằm trong
hội Nói Tục Cấm Giận đấy. Hội ấy gồm: Nhà thơ Cụt Hứng, nhà báo Ếch Ộp, nhà văn
Nhí Nhố, ả Cọt và chị Giáo. Ả Cọt “có công” phát hiện ra chị Giáo và rủ rê nhập
bọn. Đồng thời kiêm cái việc “huấn luyện” khả năng nói tục cho chị Giáo. Mãi mà
ả Cọt chẳng “thuần hóa” được chị Giáo. Chị ấy yêu nghề quá mà. Cái gì cũng làm
đúng chuẩn mực vì sợ mang điều tiếng không hay. Lâu lâu nghe được vài câu nói tục
của chị thì cả hội ấy vỗ đùi, cười ha hả, chạy đi ăn mừng đấy. Hội ấy xôm trò lắm.
Hình như ngày mai là ngày họp hội thì phải. Thấy ả Cọt ì xèo xin tiền mẹ.
Chẳng biết xin được hay không, nhưng căn nhà nghe lặng thinh
quá. Dế đã kêu, đêm đã về và sương đã sà lên từng kẽ lá. Đêm Tây Nguyên se lạnh
cho người người thêm ấm trong chăn.
Buôn Ma Thuột, 11/2/2014
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment