Nguồn ảnh: Internet |
Em là chủ tịch thành phố Thất Nghiệp mà. Ắt phải biết o bế
các thể loại cò xin việc hằn sao cho chúng bố thí chỗ làm nhưng em chỉ tốn tí
tiền. Ngày nay ngành công-nghiệp-xin-việc đóng góp đáng kể vào nền kinh tế quốc
dân. Vì thế nên hằng năm chúng em phải cống nạp gái đẹp cho các đại gia bên
thành phố Hữu Nghiệp thông qua một hội thi gọi là “Hoa Khôi Xứ Bần”. Mọi năm
thì đưa ảnh các em xinh tươi lên cho các đại gia chọn, mỗi người chọn mỗi em.
Ai tài trợ số tiền lớn nhất thì nàng của người ấy đạt hoa khôi. Thế thôi, đơn
giản như đang giỡn. Nhưng năm nay, tự dưng “cấp trên” yêu cầu các thí sinh phải
được sàng lọc qua cửa Thuận Trinh nhằm xác định cho được các em ấy chưa từng sống
thử. Xác định bằng phương pháp Soi thì thô thiển quá, thế là em nghĩ đến một
phương thuốc bí truyền. Loại thuốc này được bào chế bằng cách cho con Thạch
Sùng ăn lá của một loại cây gì đó, sau khi nó ăn hết hai lạng lá thì đánh chết,
phơi khô, rang lên và táng thành bột. Đem bột này trộn với rượu rồi bôi lên vị
trí mà thầy thuốc hay bắt mạch. Nếu nữ nhi chưa từng hấp thụ dương khí thì da ửng
đỏ, nếu đã từng thì không thấy gì. Khốn cái là em nghe tên lá rồi nhưng quên
béng đi mất. Đành đi cậy nhờ anh Đồ xem sao. Anh Đồ tinh thông kim cổ, chữ Tây
chữ Tàu biết cũng kha khá. Hy vọng anh ấy biết phương thuốc có thực này của
Trung Hoa.
Đến nơi, thấy người anh Đồ vã mồ hôi, đang bôi thuốc ghẻ cho
chó. Anh ấy ló cổ vắt qua cái cột nhà, bảo đá cửa mà vào. Thỏ thẻ hỏi anh về
tên thảo dược. Anh ấy nghe xong, cười hô hố nói chỉ có cái đồ nghiện phim kiếm
hiệp Trung Quốc như mày mới tin có loại thuốc ấy thôi. Hẩng hụt thế, rõ ràng em
nghe một người bảo đó là chuyện có trong chính sử cơ mà. Chưa kịp buồn thì anh ấy
kể chuyện đi coi thi khiến em cười lăn lóc. Anh ấy kể, hôm coi thi môn lịch sử,
phòng thi có nhõn một thí sinh. Anh ấy được phân cùng phòng với một cô giáo nọ.
Cô ấy mặc cái áo trắng tinh mỏng dính, xu chiêng lại đỏ hoe hoét. Trời nóng như
nung, mồ hôi làm ướt lưng cô ấy, thấy tuốt tuồn tuột. Không gian im ắng như thế,
lại ít người như thế, chịu sao nổi. Em tò mò hỏi có xơ múi gì được không. ý là
có tán nàng được nhiều không. Anh Đồ hậm hực nói cả hội đồng thi mấy chục người
chỉ “chăm lo” cho một thí sinh thì anh mày đến cái nắm tay bạn giám thị cũng
không thể, bên trong ít người nhưng bên ngoài chúng lượn như diều hâu. Nói rồi,
anh ấy lại tặc lưỡi, than giới trẻ thờ ơ với sử nước nhà quá em ạ. Em là đứa
ghét môn sử, nghe thế thì ậm ừ chứ biết nói gì. Vẫn biết cái môn ấy quan trọng
lắm nhưng bài kiểm tra nào cũng yêu cầu phải thuộc mốc thời gian. Phát ớn! Nói
chung là cần tổ chức hội thảo giữa thầy và trò để tìm ra phương thúc dạy và học
môn sử chứ không thì báo chí phải trả nhuận bút cho những bài ca thán những
nguy cơ tiềm ẩn thờ ơ môn sử, còn học trò thì vẫn ăn mừng vì thoát môn lịch sử.
Con chó nhà anh Đồ cứ gầm gừ. Em nhìn ra cổng thấy phía đối
diện đông kịt người, định chạy sang xem thử. Anh Đồ giữ tay lại, bảo hàng xóm đến
an ủi cô hàng xóm có chồng bị kết án ba mươi năm tù đấy mà. Chuyện nhà này ly kỳ
lắm. Nghe bảo, có một ngày nọ, chị vợ đang đi chợ, thấy bên đường có một cục thịt
đỏ tím. Chị ấy nghĩ rằng chắc ai đó đánh rơi cục thịt bò nên không quan tâm, cứ
thế đi thẳng. Chẳng ngờ sau đấy ít hôm, nhà có biến cố. Chồng cô bị tố cáo, bị
tạm giam, chờ xét xử. Có bà thầy bói phán rằng họa là do gặp bào thai bị phá rồi
vứt giữa đường, không lo cấp táng cho họ nên gặp nạn lớn. Nghe sợ thế. Thảo nào
nhiều khi thấy mấy cái xe tải chẳng dám đạp lên bì rác để đi mà cứ né. Họ sợ lỡ
trong bì có chuyện gì thì toi. Nghe nói dù là tù nhân nhưng anh chồng được người
ta nể lắm. Những lời sau cùng của anh ấy trước tòa khiến nhiều người phải suy
ngẫm. Ai trong hoàn cảnh anh ấy chẳng phải làm như thế, chẳng qua là họ hên nên
chưa bị tố thôi.
Nghe mà nổi da gà, lúc ra ngõ thấy cục gạch đỏ đỏ mà chạy
thí xác.....
TP Thất Nghiệp – tỉnh Nhàn Cư, 10//6/2014
Chủ tịch Nhũ Thị Lép
-----------
Các bạn bào chuyên mục GÓC CƯỜI để đọc những phần trước của nhật ký những ngày làm chủ tịch nhé
0 comments:
Post a Comment