Hạn hán ở Ethiopia - Ảnh: Randy Olson |
Mấy lâu nay trời Tây Nguyên mưa thâu đêm, xem thời sự thấy
đưa tin hạn hán ở Bình Định nặng nề. Hôm nay hỏi thăm một bạn Facebook dưới đó,
nói có mưa rồi. Thấy nhẹ lòng hẳn. Bỗng nhớ mưa Quy Nhơn. Nói ra câu đó, gã người
yêu lại bảo nhớ người chứ nhớ gì mưa rồi hắn ghen thì khổ. Nhưng mà nhớ mưa thật.
Mình cũng lãng mạn thấy ớn đó chớ.
Quy Nhơn ít mưa, nhưng mưa rồi thì dai dẳng, lâm thâm, âm
thanh da diết như lời trai Bình Định tán gái vậy á. Thiệt luôn! Cỡ tháng mười
là bắt đầu có mưa nhiều. Sinh viên chủ yếu dùng dù. Mình đi học lắm khi không
đem dù để có lý do “chung ô với chàng” hã hã. Cứ ôm khư khư mấy cuốn vở, bặm
cái môi như kiểu lạnh lắm, mắt nhìn xa xăm, ắt sẽ có bạn hỏi thăm ở trọ hay ký túc
xá. Thẻ thọt bảo Tây ở ký túc đằng ấy à, nhưng mà giờ đi mua cơm. Thế là chung đường,
rồi đưa chuyện, còn tình duyên tiến triển như nào thì tùy vào hoàn cảnh. He he.
Gớm, đã được nắm tay ai trong thuở sinh viên đâu. Đến giờ Tây chưa có mảnh tình
nào vắt vai đấy. Thiệt á.
Hồi sinh viên, cứ trời mưa là Tây thèm ăn hủ tiếu ở hành
lang giao giữa Ngô Mây và An Dương Vương. Hai ông bà già chủ quán có một cuộc sống
đúng nghĩa một túp lều tranh hai trái tim vàng. Họ đến từ Quảng Ngãi, ngụ cư dưới
tấm bạt che mưa nắng, có một chiếc xe máy cũ mèm dùng để chở nhau hồi hương khi
có giỗ chạp. Sinh viên Quy Nhơn mà nói chưa ăn ở đây thì điêu dễ sợ. Ngồi ăn tô
hủ hiếu cay nồng, cảm nhận hơi nóng phà vào qua khe áo làm ấm lồng ngực, nghe
bài hát Chiếc Khăn Gió Ấm, mắt lơ đểnh ngắm mưa, thấy nhớ nhà điên dại. Báo hại
đứa nào cũng cố gắng sắm người yêu trong thuở sinh viên là vì rứa.
Có những tối, mình đi bộ từ tầng sáu của ký túc đến cuối đường
Ngô Mây chỉ để ăn một tô bún thịt nướng trong mưa. Trời mưa, ít khách, ngồi ở
quán đó hay hóng được chuyện các khu ổ chuột của những người tạm cư buôn bán. Ăn
ở cái quán lúp xúp như thế mà đôi khi ngon hơn bún Bà Tám (nổi tiếng đắt đỏ) ở
Nguyễn Thái Học.
Đứng ở hành lang ký túc ngắm mưa và dây dưa nhắn tin với bạn
bè ở xa là một cái thú đấy. Nhắn tin “anh ơi, trời mưa, buồn quá”. Đằng kia nhắn
lại “giá mà ở bên em lúc này nhỉ”. Cứ thế mà ngân khố của bố mẹ vơi dần vì xin
tiền nạp card hã hã. Chỉ tại mưa.
Mưa Quy Nhơn không đủ sức níu chân ai ở lại nhưng đủ để lữ
khách chợt nhớ khi ngắm mưa xứ khác. Mưa Quy Nhơn được hòa vào dòng chảy thi ca
của dân xứ Nẫu. Hình như hồi ở đó, mình có hai câu như này:
Đêm mưa ngắm phố ngắm phường
Ngắm đường ngắm chợ nhớ thương một người
Cho đến giờ vẫn tịt, không biết viết thêm như nào cả.
Buôn Ma Thuột, tối 10/7/2014
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment