1.
Kể từ ngày đi ra đường có mấy chàng
trêu em:
Em ơi duyên dáng mần chi
Cho anh cứ mãi ươm mầm hấp diêm
Bố em ngày đêm canh cánh sợ “mất
vàng”. Mỗi lần em ra ngoài là cụ dặn đủ điều. Ví dụ như phải dùng đất đỏ làm
son để vừa thể hiện tình yêu quê hương đất nước lại vừa tránh mấy thằng hôn trộm.
Đấy mới là một chiêu thôi, nhiều nữa kìa. Em ứ nhớ hết. Thế nên nếu ra được khỏi
cổng là em cứ như ngựa xổng chuồng. Hôm nay em có một lần như thế.
2.
Nhà em vốn có điều kiện nên nuôi đầy
tớ ở khắp nơi mọi chốn trên nước Việt này. Hôm nay em lên ủy ban, sai chúng
đóng mấy con dấu lên vài tờ giấy cần chứng thực. Gớm, năm nào em cũng đi thăm
nom chúng mấy bận mà chúng bày đặt hờn dỗi. Chúng hạch sách đủ điều, yêu cầu phải
có cái này cái kia thì chúng mới chứng thực cho. Khiếp! Cứ như chủ - tớ yêu
nhau ấy. Hết dỗi rồi thì chúng lại làm kiêu, bắt em ngóng chờ dài cổ mới trả giấy
tờ cho. Có tí sắc đẹp là mệt vậy đấy. Tuyền bị ém giấy tờ để chúng có thời gian
ngắm.
Lúc chiều, có thằng đầy tớ tuổi chắc
nhỉnh hơn em vài mùa yêu thôi. Nhưng mà hắn làm phách với một chủ nhơn già hơn
nó quá trời. Em ghét. Khi đến lượt em, em nói nhờ “chú” đóng cho “cháu” con dấu.
He he, hắn trố mắt vì bị nâng tuổi. Chọc tức hắn chơi vậy á. Hã hã.
3.
Lúc về, tạt qua nhà nhỏ bạn chơi từ thời
nhũ nhú chũm cau. Không ngờ nó đang khăn gói đòi xuống Sài Gòn kiếm việc. Hai đứa
chụm cái đầu lại, cùng ngắm về một hướng, nghĩ mông lung. Hai đứa chơi thân
trong lớp học thêm tiếng Anh hồi lớp 9, rồi cùng nhau ráng thi vào đại học. Đứa
ở Quy Nhơn, đứa Sài Gòn. Có cái tết nọ, hai đứa gặp nhau. Nói bọn mình kiếm
thêm một ngoại ngữ nữa cho kịp thời đại nhé, nhỡ đâu đời xui khiến phải làm
trái nghề. Thế là đứa học tiếng Trung, đứa học tiếng Nhật. Giờ thất nghiệp, mỗi
lần gặp nhau lại cố động viên nhau bằng cách hỏi đã đọc xong cái cuốn gì ấy
chưa và khoe với nhau về tài liệu mới. Chán rồi thì ngồi thở đánh thượt một
cái, tự vấn học để làm gì nhỉ? Ha ha, câu hỏi này hình như thầy đã hỏi khi xin
nhập học thêm ngoại ngữ. Đến giờ vẫn chưa biết trả lời như nào.
4.
Đi trên con đường gắn với 12 năm học
phổ thông. Nhà cách quốc lộ 2 cây, cách trường 6 cây và cách nơi học thêm 8 cây
số. Vừa lái xe vừa nhớ thuở đạp xe về
nhà sau buổi học thêm trong buổi nhập nhoạng tối. Ôi những ngày sợ bị thằng mắc
bệnh “khoe của quý” chặn đường rồi kéo vào lô cà phê hiếp. Lần nào gặp hắn cũng
thấy nước da ngăm ngăm đen, mặc đồ rằn ri của lính và đặc biệt là bao giờ hắn
cũng cầm ‘của nợ” lắc rồi hò hét búa xua. Lũ con gái chạy thí xác. Có lần mẹ em
phải cho con bé nọ mượn áo để che thân rồi chở nó về nhà. Nghe nói nhờ con bé ấy
đủ sức kêu cứu nên thằng ấy xé hết đồ rồi nhưng bị mấy anh thanh niên truy bắt,
chưa bị gì. Không ai tóm được vì hắn chạy
theo hình zích zắc trong rẫy cà phê. Hình như 1,5 điểm ưu tiên khu vực 1 là xứng
đáng với những ai đi trên con đường này.
5.
Ghé quán cũ, nơi mà bán những thứ
như văn phòng phẩm và mấy cái kẹp tóc của con gái. Sau mấy năm quay lại, cô chủ
quầy nhìn đượm tuổi hơn một chút. Cô vẫn nhớ vị khách kén hàng này. Mua cho cô
một cây bút Kim Tinh (Hero) và một hộp mực Thiên Long. Bao nhiêu năm rồi vẫn
thích ghi bút máy, nhưng chỉ có Hero mới giữ nguyên bộ phận bơm bằng lực bóp như
xưa. Muốn tìm cái bút đầu con mèo như hồi vào lớp 1 tập viết mà chẳng còn bán nữa.
Bụi bặm vướng thân, tự nhiên thích
trần truồng và cười khanh khách khi được mẹ xoa xà bông lên cái tòa thiên nhiên
như ngày xa xưa ấy....
Tác giả ảnh: Khánh Khùng |
Buôn Ma Thuột, 11/8/2014
Tây Nguyên Xanh
TNX vẫn chờ việc à ? Từ lúc ra trường, nhẽ cũng đến cả 2 năm rồi hay sao nhỉ ?
ReplyDeleteAnh hỏi thật đấy. Không đùa đâu.
Con gái học hóa, lại học cả tiếng Trung nữa mà.
Em vẫn chưa anh Giao ơi huhu
Delete