Vầng Trăng Ba Đình - Ảnh: Lê Huy |
Sáng sớm, mở mắt ra đã nghe mẹ gọi Tây ơi, dậy hốt cứt mèo! Chắc là đêm
qua con mèo nhút nhát ấy lại bị mèo cái đến rủ rê hẹn hò nên ỉa trong sợ hãi
đây mà. Dậy xem thì đúng ư như luôn. Cứt vãi đầy nhà. Tây có nuôi một con mèo
đen giáp năm rồi. Xung quanh hàng xóm có con mèo cái thuộc giống gì mà to phải
đến gấp đôi mèo đực nhà Tây. Tối nào con cái ấy không lấp ló ở cửa sổ thì mèo của
Tây mới dám ra ngoài “giải quyết nỗi buồn”. Lắm hôm con mèo kia cứ meo meo gọi
bạn tình ngoài cửa sổ, trong này con đực run run nhảy lên đùi Tây nằm im thim
thíp. Ra vườn, lỡ gặp con cái, nó vừa kêu thảm thiết vừa chạy lại con chó. Chó
hiểu ý, đuổi con cái kia dùm cho. Nhiều khi bồng nó, mắng yêu rằng nhát như thế
thì chừng nào được làm bố hả mèo.
Đang lúi húi hốt cứt, thằng bồ mang một bó hoa to, người sặc
mùi nước hoa chạy đến, thấy cảnh tượng ấy. Chẳng biết có phải do anh ấy gớm ghiếc
cái việc của Tây hay không mà chàng “đăng sau, quay! Bước đều, bước!” luôn. Buồn
buồn thế. He he. Đùa đấy, chả có ai ghé cả.
Những năm học phổ thông của một đứa sống ở nơi “xa phủ xa tỉnh”
như Tây, ngày 2/9 là một dịp để được bố
mẹ chở đi Phố (thuật ngữ mà người dân trên toàn tỉnh Dak Lak ưu ái sử dụng khi nói đến Buôn Ama
Thuột). Bọn Tây thích lắm. Có lẽ phải dùng cụm từ “hạnh phúc” mới đúng tâm trạng
lúc đó. Hồi đó còn “ăn cơm sau kẻng” nên lễ Quốc Khánh là dịp chơi cuối cùng
trong kỳ nghỉ hè. Lên Phố để tranh thủ nhõng nhẽo bố mẹ mua cặp, sách, vở mới.
Còn người lớn đi để mua bạt lưới, dây, bao, kim khâu bao chuẩn bị cho mùa thu
hái sắp đến. Thường thì bố chở đi Phố, mẹ ở nhà làm thịt gà, nấu xáo để cả gia
đình ăn với bún. Nhà nào cũng như nhà nào. Ăn nhậu nhân dịp Quốc Khánh đã trở
thành cái lệ. Nhà ai không có cho con ăn lại thấy tủi thân.
Năm nay, mẹ sợ chợ hôm nay đông nên hôm qua mẹ cho Tây ăn mừng
Quốc Khánh sớm he he. Một tô bún riêu kèm thịt bò to chà bá luôn.
Hồi còn là sinh viên ở Quy Nhơn, thường tựu trường vào khoảng
ngày 20/8 nên không được ăn mừng Quốc Khánh ở nhà. Đến hôm lễ, sáng sớm ra cây ATM rút tờ một trăm nghìn đồng.
Tự cho phép và cũng ép mình phải xài hết nhiêu đó trong một ngày. Tây lang
thang hàng quán, ngắm phố phường, trưa không về ký túc mà vạ vật ở cái ghế đá
nào đó ở công viên thả hồn về phía biển. Đi cho đến khi cửa ký túc xá khép hờ mới
về phòng. He he. Xấu gái, chẳng có ai yêu nên phải giở cái chiêu thể hiện tác
phong như kẻ mới đi hẹn hò về khuya ấy mà. Hã hã. Đấy, cái điệu cười này khiến
cho nhiều bạn Facebook ái ngại cho cái sự ế và trình độ nhận thức của Tây. He he.
Cảm ơn mọi người lắm lắm, cơ mà Tây Nguyên Xanh là phải hã hã thế đấy.
Như bao ngày khác, Tây lượn Phây xem có gì mới không, bạn bè
đi chơi lễ về chưa. Xem xong thì lục kho ảnh, lướt một lượt, dừng mắt ở cái nào
thì biên bài theo ý tưởng cái ấy. Hôm nay dừng ở cái ảnh lăng chủ tịch Hồ Chí
Minh. Nói thật là mạng xã hội hiện nay đang có một luồng suy nghĩ khinh bỉ tất
cả những ai đăng những câu viết và hình ảnh ca ngợi chủ tịch Hồ Chí Minh. Họ
cho rằng những người tưởng nhớ Bác Hồ đều là đạo đức giả, nịnh bợ cấp trên để
thăng tiến trên quan lộ. Ồ, riêng Tây, Tây chỉ ghét những kẻ mượn danh người
quá cố để áp đặt cái mình muốn lên người đang sống như cha cố và thầy sư tự
nâng quan điểm của mình lên bằng cách nói “Chúa phán rằng....; Phật dạy rằng....”.
Có đánh thì đánh kẻ mượn danh chứ ai lại đi chì chiết nhân vật “bị/được” nhắc
trong câu nói nhỉ? Người chết nghĩa là đã làm hết sứ mệnh của lịch sử giao phó
rồi. Thế thôi! Ai thấy không đồng ý thì cứ ân-phờ-rén hoặc bờ-nốc Tây đi nhé. Đừng
bình luận những vấn đề xung quanh ảnh được đăng này.
Thôi gõ thế thôi nhé. Tây đi “mếch-cớp” cho xinh gái một tẹo
để còn kiếm được “hót-boi” đây. Lễ lạc chẳng ai rủ đi chơi, Tây tự kỷ ở nhà. Buồn
buồn thế. He he. Chắc lại xấu quá đây mà...
Buôn Ama Thuột, 2/9/2014
Tây Nguyên Xanh
Dù thấp bé, nhẹ cân
ReplyDeleteLại thêm tí xấu gái
Và giọng cười...phát hãi
Nhưng vẫn khối anh mê
Là vì...chỉ là vì
Đương kim là Chủ tịch!
he he, Cái chức oách xà lách bác nhỉ
Delete