Cũng như bao bà mẹ có con chuẩn bị học lớp 6 khác, năm ấy mẹ
tìm cho tôi một người thầy dạy thêm tiếng Anh. Hồi đó, tôi thích lông bông đuổi
ong bắt bướm hơn là đi học nên cực ghét học thêm. Tôi quậy tanh bành cái lớp ấy.
Không gây gỗ đánh nhau nhưng tôi phá thầy để mong thầy ghét mà đuổi tôi. Tôi vẽ
bậy vào sách của thầy, tôi viết tên tôi lên cái cuốn từ điển của thầy. Thế mà
thầy vẫn nhẫn nại dạy tôi. Cuộc đời tôi chưa gặp người thầy nào đúng nghĩa nhường
nhịn học trò mất dạy (là tôi đây) như thế. Thầy không mắng tôi lấy một lần cũng
không bỏ mặc tôi. Thầy kiên nhẫn cho tôi từng con chữ. Sau này tôi mới biết đời
thầy còn phải nhịn những chuyện kinh hoàng hơn. Tôi coi thầy như cha.
Thầy là người Hà Đông (Hà Nội), do biến cố lịch sử nên cả gia
đình thầy lưu lạc vào Đà Nẵng sinh sống. Trước năm 1975 thầy là giáo viên dạy
Anh Văn tại trường THPT Phan Chu Trinh thành phố Đà Nẵng. Thầy được đào tạo bởi
một ông giáo dạy tiếng Anh cực kỳ khủng khiếp. Người ấy ghé sát tai mình bên miệng
thầy để nghe cho được cái lưỡi của thầy chuyển động khi phát âm. Âm cần bật hơi
mà không có hơi thổi phù vào tai của ông giáo ấy thì cái thước “hạ đặt” xuống đỉnh
đầu của thầy ngay. Sau giải phóng, cách mạng xóa sạch tiếng Anh ra khỏi miền
Nam và thay vào đó là tiếng Nga. Các thầy cô giáo miền Bắc vào tiếp quản các điểm
trường và họ thẳng tay đuổi việc một nạn nhân của chiến tranh như thầy tôi (và
những ai dạy tiếng Anh). Vài năm sau họ có mời thầy tôi trở lại làm giáo viên
nhưng phải dạy môn Giáo Dục Công Dân. Không đúng môn nên thầy chẳng trở lại.
Bạn bè của thầy hoặc là vượt biên hoặc đi theo diện bảo lãnh
để mấy mươi năm sau được nâng niu với cụm từ “Việt Kiều yêu nước” còn hơn là phải
sống với những con người chưa có kinh nghiệm hàn gắn vết thương sau chiến
tranh. Với thầy tôi thì khác, đại gia đình của thầy lại phải bán xới vào Dak
Lak làm rẫy để sống. Cuộc đời của thầy ngỡ đã đoạn đành với nghiệp giáo. Ai
dè, sau biến cố thể chế chính trị ở Đông Âu, Việt Nam tiến hành đổi mới toàn diện,
gây sóng gió cho những thầy cô dạy ngoại ngữ thêm một lần nữa. Những thầy cô dạy
Nga Văn lại phải học cấp tốc Anh Văn để về giữ cái “cần câu cơm”. Dẫn đến chất
lượng giáo viên tiếng Anh những năm cuối thế kỷ XX không đồng đều. Thừa lúc đó,
thầy mở lớp dạy thêm Anh Văn ở vùng phụ cận thành phố Buôn Ma Thuột. Thầy tự
nghiên cứu sách giáo khoa từ lớp 6 đến lớp 12 rồi soạn giáo án. Thầy dạy dễ hiểu
nên tiếng lành đồn xa. Nhờ vậy mà năm hè 2001 tôi được học thầy cho đến hè năm
2008. Có khi sỉ số lớp chỉ còn năm đứa vì thầy cô trên trường dở chiêu trò lôi
kéo học trò học thêm ở nhà họ mà thầy vẫn không giải tán lớp tôi. Cái lớp siêu
quậy của tôi làm khổ thầy nhiều, làm thầy bị cấn lịch sắp xếp các lớp khác. Học
phí thì thầy lấy thấp lắm. Bố mẹ chúng tôi đa số là cho con học nợ đến hết mùa
cà phê mới trả tiền cho thầy. Tôi biết ơn thầy lắm. Tiếc rằng tôi học dốt môn
Văn nên không thi đại học ngoại ngữ cho thầy vui. Đời thầy vẫn chưa có học trò
thi đại học ngoại ngữ. Hình như thầy hơi tủi...
Vào đại học, tôi cũng như bao cô gái khác, nghĩ rằng thi cái
chứng chỉ tiếng Anh trình độ B nữa là xong nhiệm vụ. Nhưng năm cuối khóa, trong
một lần đi gặp mặt bạn bè Yahoo Blog tại Quy Nhơn, tôi gặp thằng em học Xây Dựng
khóa sau, nó kể về một người thầy dạy tiếng Anh giao tiếp thú vị lắm. Học phí
thì chỉ có một trăm nghìn đồng một tháng thôi. Nghe hấp dẫn quá. Thế là tôi
khăn gói đi học người thầy mà sau này tôi ngẫm lại thấy mãn nguyện.
Đó là một người không được đào tạo nghề giáo. Thầy làm ngành
liên quan đến kinh tế nhưng do mến nghề sư phạm và thấy được sư kém cỏi về kỹ
năng Nghe-Nói tiếng Anh của sinh viên đại học Quy Nhơn nên thầy mở lớp truyền đạt
kinh nghiệm. Phòng học có cái tivi màn hình lớn, một cái máy có khả năng phát
ra hình ảnh cường độ âm và biểu đồ giao động của giọng nói trong hội thoại. Tôi
không biết tên thầy và tin là thầy cũng chẳng biết tên đứa học viên nào hết. Ai
đóng học phí thì đóng, thầy chẳng quan tâm lắm. Không thấy nhắc bao giờ. Tôi
khiếp cái nết la mắng khi dạy của thầy lắm. Một người không thuộc bài cũ thôi
là thầy mắng với giọng điệu đúng nghĩa của từ la ở miền Nam. Thầy dạy tiếng Anh
ở quê của tôi hiền bao nhiêu thì thầy này dữ bấy nhiêu. Thú vị thật. Tôi cứ như
đã được gặp hai vị hộ pháp ở cõi tiên. Một người hiền và một người quá ư là dữ.
Tôi mãn nguyện khi học thầy vì tôi vẫn ước được học một người
mà họ không biết tôi là ai và tôi cũng không biết họ là ai. Thầy trò gặp nhau
chỉ vì con chữ. Vẫn biết là không nên vô tình nhưng tôi vẫn muốn được gặp đầy đủ
những hiện thân của nghề giáo.
Tác giả ảnh: Phạm Thị Ái Nghĩa |
Với thầy dạy chữ Hán thì khác. Thầy là tổng hòa của nóng và
lạnh. Có lần tôi nói leo “Việt Nam giống Trung Quốc thầy nhỉ” khi thầy giảng về
sự tương đồng văn hóa của hai nước. Thầy nhăn mặt, chỉ nói một câu mà khiến tôi sợ
và nể đó là “biết ai giống ai”. Ở thầy luôn có một vầng hào quang vô hình khiến
tôi hân hoan chào đón nhưng rụt rè khi tiếp túc. Thầy hơn tôi chín tuổi mà kiến
thức của thầy thì như một gã hơn tôi chín mươi tuổi. Thầy học Hán tự từ năm lên
chín lên mười. Sư phụ của thầy là người mà được sinh viên, giảng viên cả trường
đại học Quy Nhơn (và có thể nhiều trường khác ở Việt Nam) kính trọng. Tiếng Hán
đến với tôi như một duyên nợ mà cho đến giờ tôi không giải thích được vì sao
tôi học nó. Tôi mang ơn thầy vì thầy cho không tôi chữ. Thật đấy, có ai như tôi
không. Hai năm học ở nhà thầy mà tôi...chỉ đóng học phí tháng đầu tiên. Các
tháng sau tôi tiêu pha tiền bạc không kiểm soát nên thiếu tiền học phí hoài.
Tôi cứ liều đi học, bụng bảo dạ chừng nào thầy nhắc học phí thì nghỉ. Có một lần
thầy nhắc thật. Là vì người của trung tâm yêu cầu thầy báo cáo quân số và học
phí nên mới phải nhắc thôi. Tôi ngại quá nên nghỉ học. Hình như thầy biết lý do
nghỉ nên nhắn tin nói thầy có bắt nhốt, đòi học phí đâu mà lo. Cứ đi học bình
thường đi. Tôi biết ơn thầy lắm. Tôi học cho đến ngày mãn khóa về quê. “Anh
giáo’ của tôi đã cho chữ lại còn cho tôi sách trước khi giải tán lớp. Lúc gõ những
dòng này, tự dưng nhớ cái tin nhắn xin thầy học rằng“ thầy ơi, em là Tây Nguyên
Xanh, học ở lớp Lừa Đảo khóa nọ, em gần hết tiền điện thoại rồi nên chỉ có thể nhắn
tin xin thầy học tiếng Trung. Thầy có lớp mới thì cho em học với nhé”. Báo hại
thầy phải gọi lại cho kẻ xin học. He he. Sao lai có cái đứa học trò như tôi thế
nhỉ?!
Mọi lời chúc trong mùa Hiến Chương này đều khiến học trò thấy
sáo rỗng. Học trò mong các thầy mãi khỏe để học trò còn có nơi để về, để nhớ và
để được bao dung!
Buôn Ama Thuột, 19/11/2014
Tây Nguyên Xanh
Thầy độc mà gắp trò đáo để nên làm cái tình thầy trò lạ hẵn !
ReplyDeleteHe he. Khổ cho lão thầy nào dạy em. anh ạ
Delete