Tác giả ảnh: Nguyễn Duy Thoan |
Sáng nay vô tình đọc được comment của một bạn bên tường nhà
ai không nhớ nữa rằng: “Nếu để ý, quanh mình, nhiều chuyện hay lắm đấy”. Tự
dưng muốn nghĩ về cái hay. Hay với mình
hay là hay với người? Hay với kẻ viết hay là hay với độc giả? Nhiều khi mình thấy
hay nhưng người ta thấy nhạt toẹt. Chẳng biết sao, chắc do không hiểu nhau. Trong khi óc còn đang miên man với chữ
“hay” ấy thì ngón trỏ lăn chuột, mắt chợt neo cái nhìn vào hai câu trong status
rất ngắn của một bạn nói thế này: “Tình trạng của các FA thời nay là:
Gái già thì thích ngâm thơ
Gái tơ thì lại thờ ơ với đời”
Chẳng biết ký tự FA của
bạn là hai chữ cái đầu của Facebook hay là của Forever Alone (tạm dịch là Mãi
Mãi Cô Đơn). Mình tin là vế thứ hai. Không dám bàn hai câu tạm cho là thơ ấy đúng
hay sai nhưng mà tin rằng những ai đọc hai câu ấy đều thấy hay theo một hướng
nghĩ nào đó của từng người. Còn mình thì tự thấy bản thân đang có dấu hiệu “thơ
ơ với đời”. Chết! Thế chẳng hóa ra là mình cũng FA à? Nguy hại quá. Mình sự cô
đơn lắm luôn. Vấn đề là làm sao cho đời không bỏ mặc mình để khỏi cô đơn? Chắc
là phải đâm thọt vào đời một tí để đời kiếm mình báo thù. Thế là hết cô đơn. Ờ
thì kể lại vài phút trong quảng thời gian sống trên đời của người mình gặp vậy.
Cái này gọi là thọc vào đời tư của người khác!?
Rằng thì gần trưa nay, sau cơn mưa vụng về cuối mùa, trời
buông nắng vàng tải rộng khắp núi rừng. Có một A Mí người Ê Đê đội cái nón
rách, luồn lách khắp ngõ đường để lùa những con bò thèm khát cỏ còn xanh lá ở lề
đường. Mùa khô đến rồi, cỏ buồn bã, nuối tiếc những ngày tháng bên mưa nên héo
úa, trơ gốc chờ đến mùa mưa sau mới mọc lại. Nhìn A Mí lượn lặt từng cái lon, vỏ
chai bỏ gùi mà thương quá. Một ngày như này được mấy nghìn thế Mí ơi?!
Đã từng hỏi một A Ma rằng vì sao ngày xưa các A Ma, A Mí
không xin vào làm công nhân trồng cà phê cho công ty để giờ có lương hưu cho đỡ
khổ. A Ma ấy chỉ lắc đầu và nói khẽ là người ta không thích cho “Tộc” làm công
nhân. Người ta chỉ thuê “Tộc” đi hái cà phê, đi tưới nước, đi đào hố ép xanh
cho cây thôi.
Mình chẳng rõ và cũng không dám hỏi người Kinh là vì sao lại
đối xử như thế với “Tộc” (Khi người Kinh muốn tỏ ý miệt thị người đồng bào thiểu
số ở Tây Nguyên thì họ dùng cộc lốc một chữ Tộc này để nói). Mình chỉ biết rằng
hễ mất cà phê, tiêu bị hái, xăng bị tháo trộm ở ngoài rẫy thì trước tên người
ta nghĩ ngay rằng do “tộc” gây ra. Vì đâu mà giữa “Tộc” và Kinh có những cái chết
đẫm máu do những mâu thuẫn vặt vãnh có mối thâm thù đại hận qua từng thế hệ như
vậy? Người Kinh mặc định ‘cái bọn Tộc” phải học tiếng Kinh của mình để tồn tại
trên đất này, còn người Kinh thì đa số chỉ học được câu chửi có phiên âm là
Jai-lo, jai-liên của Tộc mà thôi.
Lại nghĩ đến cái chữ “hay” kia, chắc do cái quan điểm về “hay”
khác nhau nên người ta sống và cư xử khác nhau. Mình lôi thôi quá. Lại vung môi
múa mép bàn chuyện tầm phào rồi.
Xót lắm, cái hình ảnh người già đi chăm bò. Tộc ơi....
Đấy, để ý đời một chút là thấy xót. Thế thì bảo sao không bơ
đi cho nhẹ lòng./.
Buôn Ama Thuột, 13/11/2014
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment