Nửa
đêm sấm chớp đùng đùng khiến mình thức giấc. Sáng ra người đơ đơ thế nào ấy.
Thân nhiệt có tí cao. Giọng có vẻ vỡ ra như vịt đực rồi. Cảm cúm chăng? Lại nhớ
cái status đêm của nhà thơ Văn Công Hùng bàn về chuyện lai giọng khi làm việc ở
xứ khác. Thử bày tỏ cái nhận định hâm hâm của mình về quá trình hình thành
giọng nói ba miền xem nào.
Tác giả ảnh: Huỳnh Trưởng |
Mình thấy giọng nói của dân ta biến chuyển
từ Bắc vào Nam
ứng với giọng nói ở trạng thái khác nhau của người bị cảm cúm. Thật luôn! Này
nhé, các tỉnh Bắc bộ dù có một vài từ địa phương khác nhau nhưng đa số vẫn cùng
tông giọng nói. Thế nhưng đến Thanh Hoá bắt đầu “vỡ” giọng như người mới bị cảm
cúm. Vào đến Nghệ Tĩnh thì bệnh nặng hơn, tính tình hay cáu gắt hơn vì mệt,
giọng nói có vẻ trũng xuống nhưng vẫn đảm bảo ngữ khí vút cao ở cuối câu như
giọng Bắc. Điều này lý giải vì sao người Nghệ ra Hà Nội nói được giọng Bắc
nhanh thành thục hơn so với các nơi khác. Giọng nói của người bị cảm cúm không
uống thuốc sẽ có lúc hơi bật lên mũi, gọi là âm mũi. Âm mũi bao giờ cũng nghe
trầm và ấm hơn cả. Cái này ứng với giọng nói của vùng Bình Trị Thiên, nhất là
Thừa Thiên Huế. Ai nhại giọng Huế thì cố mà hạ thấp giọng và vớt hơi lên đường
mũi thì cũng khá giống đấy.
Trạng thái cảm cúm có giai đoạn phát sinh
đờm ở cổ họng khiến chúng ra phải rướn cái cổ lên để cố nói ra thành tiếng.
Chúng ta hay than là bị đặc cổ ấy. Mình lại liên tưởng đến giọng nói Quảng Nam – Đà Nẵng
và Quảng Ngãi. Âm điệu ngang phè phè và bản thân người ở vùng này lúc phát âm
hay nhướng cổ lên như người như đang cố phát cho tròn âm. Nom như người vừa nói
vừa trương mặt lên đầy thách thức. he he. Chẳng biết cái câu “Quảng Nam hay cãi” có
phải một phần vì khẩu hình như đã diễn tả không. Là mình thuật lại vụ hay cãi chứ mình không
bêu rếu gì các tình yêu xứ Quảng đâu nhé. Mình cũng không thích kỳ thị vùng
miền đâu.
Sang đến Bình Định, Phú Yên, giọng nói của
dân xứ Nẫu có vẻ giống giọng của người có dấu hiệu bệnh cảm đã bớt hơn. Và càng
xuôi vào Nam
cho đến miền sông nước Cửu Long thì giọng nói có vẻ nhẹ dần theo chiều dài của
đất nước. Giống như kiểu người bệnh khoẻ dần nhưng sau trận ốm không dùng đến thuốc,
cơ địa yếu hơn một chút, nói nhỏ nhẹ hơn một chút. Bằng chứng: mình để ý thế
này, người Bắc hay nói “anh ấy” là “anh í”. Khi phát âm “anh í”, môi của người
nói rất căng và miệng khá bành ra ở từ “í”. Âm điệu lúc đầu ngang ở từ “anh”
nhưng bẻ cao lên phía sau ở từ “í”. Người Nam bộ lại nói “anh ấy” thành
“ãnh”. Thanh ngã nhé, mình không đồng ý với các nhà văn viết theo giọng Nam bộ mà ghi
dấu hỏi trên đầu chữ a đâu. Nghĩa là ãnh chứ không phải ảnh. Bởi vì theo mình
cảm nhận thì người miền Nam
phát âm từ “ãnh” cũng có vút cao ở phía sau và từ này hơi luyến giọng. Trong
các thanh âm thì chỉ có thanh ngã mới đảm bảo sự gãy và chuyển cao âm như vậy.
Độ căng của môi khi phát âm “ãnh” tất nhiên là ít hơn “anh í “ rồi. Các bạn thử
đi. Rõ ràng giọng Nam
bộ vẫn giữ nguyên hình thái của giọng Bắc bộ nhưng được làm gọn và nhẹ đi.
Chính vì thế, mình lại hình dung ra cuộc
thiên di đi khai hoang mở đất của tổ tiên ta ở thuở hồng hoang. Các cụ mang
bánh chưng để ăn trên đường vào Nam .
Nhưng bánh chưng cồng kềnh quá, các cụ mới “nắm” bánh chưng lại thành hình bầu
bầu dài dài như cơm nắm ấy. Cái đòn bánh Tét dài được tạo thành từ đó. Mình tin
là thế vì khi vắt cơm hay vắt xôi để ăn dự trữ, chẳng ai vắt thành hình cầu cả
mà chủ yếu là hình bầu dục. Trong cuộc thiên di ấy, không khí hồi đó còn trong
lành, người ta chủ yếu mắc bệnh cảm cúm thôi. Đường vào Nam xa ngái,
mưa nắng dội vào cơ thể. Kiểu gì chẳng lăn đùng ra ốm. Những cơn sốt kinh hoàng
đã gây đột biến dây thần kinh quản lý giọng nói. Khiến cho giọng nói bị biến
đổi. Có người đi hết hành trình từ sông Hồng đến các nhánh cuối cùng của sông
Mê Kông nhưng có người chịu không nổi nên dừng lại, xây nhà dựng cửa sống rải
khắp Bắc – Trung - Nam .
Con cháu thường bị ảnh hưởng bởi giọng nói của cha mẹ nên tạo thành cộng đồng
nói giọng đặc trừng vùng nào đó. Càng đi xa, càng thấy ghét mang vác nhiều hành
lý. Sức yếu nên họ vứt bớt đồ cho nhẹ. Và cái ý thức làm gọn câu nói cũng từ đó
mà ra. Có điều thú vị là không những tiếng Việt có sự làm nhẹ giọng nói mà trong
tiếng Hán cũng có. Người Bắc Kinh phát âm có cuốn lưỡi nhưng càng tịnh tiến vào
miền Nam
của Trung Quốc thì cũng không thấy âm này nữa. Người ta cũng có sự giảm năng
lượng phải tốn khi phát âm. Mình học tiếng Hán, thấy thế nên phán thế chứ không
biết đúng không.
Còn hệ thống từ ngữ địa phương của tiếng
Việt, mình nghĩ chúng được hình thành do lịch sử kỵ huý. Có thể ngày xưa vì
phải kiêng nói: “gì, đâu, kia, sao, thế” mà người Thanh Nghệ Tĩnh
nói "chi, mô, tê, răng, rứa". Theo cơ chế như vậy mà chúng ta có hệ thống từ ngữ
cực kỳ phong phú. Là mình nêu ra ý kiến chủ quan như thế. Các bạn mổ xẻ thêm
cho sáng tỏ vấn đề xem. Hôm sau mình sẽ bàn về tác dụng “phổ thông hoá từ ngữ
địa phương” của văn Bựa. He he.
Buôn Ama Thuột, 17/5/2015
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment