Anh xa nhớ, tính đến ngày mai là
tròn hai tháng mình chia tay nhau, anh nhỉ? Em ra đi trong cái đêm 24/10. Em lặng
lẽ ngắm nhìn anh. Em yêu cái dáng cựa mình khi đang say giấc nồng của anh. Chưa
bao giờ em yêu tiếng ngáy như gió giật mái tôn những ngày đầu mùa khô của anh
như thế. Xe chuẩn bị rời khỏi chân đèo Phượng Hoàng trên đất Khánh Hòa, em
ngoái nhìn anh lần nữa và cứ thế em đi…
Em đọc được ở đâu đó về bài học của
người Do Thái rằng, hai anh em nhà nọ cùng gặp nạn. Người anh cầu cứu người
thân và bạn bè. Còn người em chạy đi cầu cứu người xa lạ. Cuối cùng chỉ có người
em được cứu sống. Em tin câu chuyện ấy và em chọn một nơi không ai quen biết để
đến. Vâng, thành phố Bà Rịa! Một mình em tìm phòng trọ trên con đường nối thẳng
đến lò thiêu. Cứ dăm ba bữa đi ăn sáng lại bắt gặp một đám tang vang vọng những
âm thanh thống thiết. Em ngược đường những đám tang ấy để bưng bê ở quán ăn, phụ
việc ở tiệm photocopy. Trời ơi, tiểu thư quen được chiều chuộng nên những việc ấy
khiến cái lưng em muốn gãy. Thế mà em chịu đựng được nguyên một tháng trời đấy
anh ạ. Ngày đi làm, khuya về tra Google xem có nơi nao tuyển việc trong văn
phòng không. Run rủi thế nào, Tây Ninh vẫy gọi em bằng một dòng email mời phỏng
vấn.
Hai cái ba lô lại theo em về bến
xe Miền Đông rồi lọ mọ qua bến xe An Sương mới có tuyến đi Tây Ninh. Em chỉ biết
cái nơi em làm là huyện Gò Dầu chứ chẳng biết gì nữa cả. Dặn đi dặn lại chú tài
xế nhớ dừng ở trước cổng khu công nghiệp cho em. Thế mà, ơn trời, may sao cái cổng
nằm bên phía cửa sổ em ngồi nên khi xe chạy quá một đoạn thì kịp hét lên để xuống.
Lại một mình tìm nơi nghỉ ngơi trên xứ lạ. lòng vòng rồi cũng có. Thuê ở đó một
đêm, hôm sau phỏng vấn và bén rễ Tây Ninh từ ngày 25/11.
Anh có hình dung được không nhỉ?
Một cô bé cao 1m42, cân nặng đúng bằng số lẻ của chiều cao vác trên vai hai cái
ba lô to đùng rong ruổi, nhận đất lạ làm quê hương. Đồng nghiệp nơi đây trố mắt,
há hốc mồm khi nghe bảo em đến từ cao nguyên Dak Lak. Người ta chỉ biết Tây
Nguyên có Đà Lạt thôi chứ Dak Lak, Gia Lai, Dak nông hay Kon Tum là những nơi ở
xa tít nào đó mà họ khó đến được. Ai cũng thương em, chiều chuộng em, coi em
như út ráng trong nhà. Họ hỏi em không sợ gì khi thân gái một mình đi xa à? Em
trả lời là không sợ, em chỉ sợ không có mỗi tiền thôi. Em chỉ cần có tiền trong
thẻ ATM thì đi đâu dưới gầm trời này cũng được. Nơi nào thuận lợi cho em phát
triển thì nơi ấy là quê hương!
Hôm nay đây, mỗi sáng đi làm, em
ngắm những con én lượn ngang đầu gối để đớp những con mồi đang nhảy tưng tưng từ
bãi cỏ do nhân viên cây xanh của công ty tưới. Trời Tây Ninh buổi sáng se lạnh
như muốn nhắc nhở em nhớ khoác thêm cái áo mỏng nữa. Đêm Tây Ninh sương mù thấy rõ anh ạ. Ban trưa
nắng cháy da nhưng mà luôn có gió phà vào khe cửa sổ. Em đã phải lòng một chàng
trai Tây Ninh rồi anh ạ. Chỉ là thầm thương trộm nhớ cho có động lực đi làm mỗi
sáng thôi chứ tối về, em vẫn nhớ anh vô vàn. Tây Nguyên ơi!
Tây Ninh, 23/12/2015
Lời: Tây Nguyên Xanh
Ảnh: MInh Ngọc Cao Nguyên
Chao. Trời mùa đông se lạnh hay lòng người chợt se......
ReplyDeleteEm biết đâu được đấy he he
Delete:") Tội nghiệp em! Tây Nguyên không giữ nổi chân em rồi!
ReplyDelete