Tác giả ảnh: Vũ Ngọc Tuấn |
Huế là nơi để trở về. Năm nào học trò ở các tỉnh trên cả nước cũng thay nhau ra thăm thầy vào rằm tháng giêng hoặc rằm tháng bảy, nhưng tuyệt nhiên không một ai nhận ra điều gì khác lạ. Năm ngoái, tất thảy lặng người khi biết tin vợ chồng cô đã ly hôn trên giấy tờ hai năm rồi. Vậy mà mọi hoạt động trong gia đình vẫn bình thường. Khách đến cô vẫn đi chợ, cười nói như không có chuyện gì. Chỉ khi thấy con dâu về thăm nhà ngoại mãi chưa lên, còn con trai thì tối ngày say xỉn, người nghệ nhân ấy mới biết sự thật. Cô bị bệnh hiểm nghèo, phải ghép nội tạng mới khá hơn. Nhưng cô nghĩ rằng lấy nội tạng của người khác phép vào mình thì khác nào mình dùng tiền mua một mạng sống của kẻ khác. Dù người em ruột muốn bán mảnh đất mặt tiền ở Đà Nẵng trị giá một tỉ cho chị gái chữa bệnh, cô cũng từ chối. Ba mạ chồng của cô chỉ biết ôm cô khóc, nói răng mi dại rứa. Có chuyện chi thì nói với ông mệ chớ, ít ra ông mệ cũng chia tài sản cho mi. Cô cũng khóc, nói khi tê con tay không về nhà ở với ba mạ thì chừ cũng không lấy chi đi hết. Cô chỉ nhờ ông mệ chăm sóc con cái nếu nếu lỡ chồng cô có đi bước nữa. Nhưng hình như người chồng ấy bất lực, không biết cách nào cứu vợ nên uống say mềm cho bớt đau khổ. Tim đâu nữa mà dành cho ai khác.
Nay cô vẫn còn sống nhưng không biết còn bao lâu nữa. Cả xã hội đang nơm nớp sợ hãi nạn buôn bán nội tạng. Càng nghĩ về cô, càng thấy cô vĩ đại.
Sài Gòn, 11/8/2016
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment