“Cô ơi, cô có hộp thiếc nào đã hết thuốc không thì cho con một
cái để về con đựng phấn với”. Mỗi lần đi ngang qua những hiệu thuốc to to ở
thành phố, tôi thường hay ghé hỏi câu ấy. Không rõ những bạn đã từng thích làm
cô giáo và đã học ngành sư phạm như tôi có thích đựng phấn trong hộp thiếc không
chứ tôi thì thích lắm. Dù rằng bây giờ đã là nhân viên văn phòng, không hề có
tí nào liên quan đến sự phạm hóa học nhưng tôi vẫn thích nó.
Tôi còn nhớ, hồi học cấp hai, các thầy cô thường phải tự
mang phấn theo nên mỗi người đều đem một hộp đựng phấn. Cái hộp thiếc đựng thuốc
ngậm chữa ho Strepsils hầu như ai cũng có. Mà có lẽ vì các thầy cô thường xuyên
đau họng do nói nhiều, phải ngậm loại thuốc này nhiều. Họ mua một hộp thiếc có
24 viên bên trong. Ngậm hết thuốc thì dùng đựng phấn luôn. Thú vị là hộp ấy vừa
đủ dài cho nguyên viên phấn.
Tôi vẫn nhớ và thậm chí yêu ngắm nghía các cô giáo thò tay
vào cặp lấy hộp phấn ra, Tiếng phân lúc lắc trong hộp nghe hay hay. Rồi cả tiếng
mở nắp ra, tiếng nắp va chạm với mặt bàn, tiếng cô lựa phấn nữa. Trong ấy có
nào là phấn trắng, phấn vàng, phấn đỏ, phấn xanh…Nom khuôn mặt các cô thoáng
đăm chiêu mỗi khi chọn màu để thể hiện bài giảng sao cho sinh động trên bảng,
tôi thấy các cô yêu nghề lắm luôn.
Tôi vẫn tin, một ngày nào đó, khi tôi đủ già, đủ chẳng cần
lo nhiều đến tiền bạc, tôi sẽ có một cái lớp con con, có một vài đứa học trò.
Tôi được chém gió, cưa bom trên bục giảng. Có thể đó là những từ mới, ngữ nghĩa
của những ngoại ngữ tôi đã kiếm được tiền nhờ chúng hoặc đơn giản chỉ là hòa
axit vào bazơ tạo thành muối và nước. Một ngày nào đó, hẹn một ngày…
Tây Ninh, 23/7/2017
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment