Cuộc sống ai cũng vụng cả nên mới sinh ra cái gọi là nghệ
thuật để cho con người ta theo đuổi. Chẳng biết khái niệm nghệ thuật cụ thể là
như thế nào nhưng đại khái nó chính là tập hợp những cái gì khiến cho người ta
ưng cái bụng. Đôi khi đẹp mà không được người khác hài lòng thì đếch được khen
là có nghệ thuật. Thế mới oái oăm!
Có những người cả đời chẳng viết tiểu thuyết, viết nhạc, làm
thơ, vẽ tranh… bao giờ nhưng mà họ là nhà phê bình nghệ thuật. Nhiệm vụ của họ
là “thấu cảm’ nội dung tác phẩm. Sau đó luồn lách hay rõ hơn là xâu sợi dây “giá
trị của tác phẩm” vào từng thớ cảm xúc của công chúng. Đôi khi tác phẩm được
nhiều người biết đến nhờ các nhà phê bình “quảng cáo” giỏi quá.
Có một điều thú vị là ai cũng thích khen chê, đánh giá những
gì liên quan đến sự nghiệp giải trí của người khác. À, nghệ thuật chính là cái
sự giải khuây của động vật bậc cao, ấy là loài Người. Sáng tác có thể thực hành
theo bản năng thiên phú nhưng muốn làm nhà phê bình nghệ thuật thì bắt buộc phải
học đọc, học cách chê và học cả cách
khen. Chê phải như tát nước vào mặt người ta nhưng họ lại thấy được giọt nước mắt
của người chê đang rớt khi tát. Khen phải sướng lỗ tai đến nỗi người được khen
nghi ngờ mình có bị dắt mũi cảm xúc hay không. Đọc ở đây không phải đọc chữ mà
đọc cảm xúc của tác giả và dự đoán cảm xúc của người thưởng thức tác phẩm.
Nhà phê bình tài thực sự lại sống ẩn mình đâu đó còn người
thích tỏ ra mình có học lại chém gió muôn nơi.
Tây Ninh, 23/10/2017
Lời: Tây Nguyên Xanh
Ảnh: Quang Trung
0 comments:
Post a Comment