Ngày xưa hai đứa chơi trò sắm
vai. Anh trao nhẫn cỏ cầu hôn. Anh làm dây chuyền bằng cành lá sắn tặng em. Hai
đứa uống rượu giao bôi bằng cái ly được tết từ cành lá muồng đen. Anh lấy lồng đèn
làm từ hoa râm bụt để trang trí cho căn nhà của hai đứa. Hai đứa chung nhau dựng
mái nhà đơn sơ.
Anh đi bẻ cành muồng, còn em
đi hái tàu lá chuối. Rồi một đứa dựng kèo, một đứa lợp mái. Cái nền nhà được
lót lá cà phê. Hai đứa ngồi trong cái nhà ấy ngắm mưa và cười khúc khích mỗi
khi ngó sang nhà bên cạnh của những đứa khác đang bị dột. Thực ra nhà chúng ta
cũng ướt. Hai đứa cứ thế tắm mưa. Cả hội nhảy tưng tưng dưới mưa như đang khiêu
vũ ở đại hý viện.
Chiều bố mẹ đi làm về, thấy
con ướt nhẹp, cái chòi trong mắt bố mẹ vương vãi lá cà phê. Họ xót con, bực vì
cây cà phê bị vặt lá thì lấy gì nuôi quả. Bố mẹ đét mông hai đứa. Chúng ta ưởn
người, nhảy tưng tưng, xuýt xoa cái mông khi bị đánh đòn. Hôm sau còn kể cho
nhau nghe đã bị đánh như thế nào. Lại cười khúc khích với nhau
Nay anh sắp sửa cưới vợ nhưng
người ấy không phải là em. Anh mua nhẫn vàng trao người ấy. Anh lấy dây chuyền
bạch kim đính ước với người thương. Anh nhấp hớp rượu vang nồng cùng nàng bằng
ly bạc chén đồng.
Một
mình em ngó sang hàng rào xa xăm nhớ…
---
He he,
sáng sớm rãnh rỗi sinh nông nổi. Làm cái trò con nít ngày xưa hay chơi. Chụp
xong rồi vứt. He he. Biên tí nhời buồn buồn cho nó giống văn phong của những gã
chuyên hoài niệm về tuổi thơ.
Buôn Ama Thuột, 31/5/2015
Tây Nguyên Xanh
Một thời thật thơ mộng!
ReplyDeleteNhững nhẫn cỏ, dây chuyền lá sắn...ơi! Tuổi đẹp không bao giờ trở lại, mà chỉ còn trong kí ức...đã mờ phai!