Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Saturday, September 28, 2013

MÀU RÊU TRONG SẮC THU HÀ NỘI

September 28, 2013

Share it Please
Cảm tác sau khi xem ảnh
Tác quyền ảnh: Trần Thi
Lời dẫn: H’Tây Niê
(Bài viết hoàn toàn hư cấu nhằm đạt mục đích sáng tác, mong bạn đọc tránh những hiểu lầm không đáng có)
   Ngày ngày, thời sự vẫn báo những tin tức chính vừa diễn ra ở Thủ Đô. Những trang tạp chí văn nghệ tràn ngập những bài viết về mùa thu Hà Nội. Người ta đem hương cốm, sắc vàng của nắng và hình ảnh những chiếc lá rụng bị gió thổi lác đác trên đường vào trong những áng văn. Khiến cho tôi thêm tưởng tượng hình ảnh một trời thu Hà Nội.
   Người ta bảo Hà Nội là trái tim của Tổ Quốc. Trái tim mà, ắt hẳn phải đập nhanh cho kịp đưa máu nuôi cơ thể. Có lẽ vì vậy mà nhịp sống ở Hà Nội nhanh hơn. Máu đi qua tim bao giờ cũng hai luồng đi vào và đi ra. Dòng máu đi ra khi đã no nê khí Oxi, dòng máu đi vào thì khao khát được bơm đầy khí. Hà Nội cũng thế, luôn có hai dòng người đến và đi. Người chưa đến thì mong ngóng đợi chờ. Người đã đến thì dễ dàng buông câu “ối dào, Hà Nội là...” thế này hoặc thế kia. Vì thế mà hình thành nên lời khen và tiếng chê Hà Nội. Nhưng dẫu gì thì Hà Nội trong tôi cũng lạ lẫm lắm. Đứa con sinh ra trên đất Tây Nguyên này luôn tò mò về Hà Nội. Muốn xem cái hay lẫn cái dở, nét cổ kính lẫn hiện đại của Hà Nội. Tôi muốn thử xem dòng người Hà Nội có thể xô tôi té hay không. Tôi muốn xem trai Hà Nội có thư sinh không, gái Hà Nội điệu chảy nước không. Ngay bây giờ tôi đáng rất sợ đến Hà Nội. Tôi sợ tôi đến đó rồi sẽ quên đi miền quê lắm mưa nhiều gió Tây Nguyên này vì tôi đang hình dung nét lung linh của sắc thu Hà Nội.
    Tò mò quá, tôi đã hỏi một người Hà Nội rằng “anh ơi, mùa này nơi anh sống có gì quyến rũ không anh?”. Chàng trai ấy khiêm tốn trả lời: “Hà Nội của anh rêu phong lắm em ạ. Người Hà Nội quen sống trong những ngõ phố êm đềm.

Anh đã lớn lên trong tiếng rao của cô bán bánh cuốn vào mỗi buổi sáng,

Tiếng kì kèo của lũ trẻ xin bố mẹ mua cho một chiếc mặt nạ

Và mắt anh lúc này đây là hình ảnh một cô gái bán hoa.”
Tôi giãy nảy:
     -  Á à, anh thích ngắm Gái Bán Hoa?
Qua điện thoại, anh ấy cười phá lên, bảo:
     -  Ối trời ơi, chẳng biết ai đã khởi xướng cách dùng cụm từ gái bán hoa với nghĩa tiêu cực để cho em tôi hôm nay thảng thốt với cụm từ Gái Bán Hoa. Em ơi là em ơi! Hãy ra đây để ngắm những cô gái đội nón, dặt dẹo dắt những chiếc xe đạp chở đầy hoa. Anh ngắm trộm nàng ấy thôi em ạ. Lại gần để ngắm nhưng không mua cho họ, họ tủi đấy em ơi
   Chúng tôi yêu nhau giữa thời đại công nghệ nên vẫn hay viết nhật ký điện tử cho nhau đọc. Có hôm tôi đã sụt sùi khi đọc blog của anh:

   “Em ơi! Ngắm cánh hoa trên gánh hàng rong làm anh nhớ màu son trên môi em quá.  

   Mỗi lúc nhớ em, anh hay tìm đến thuốc lá ở cái quán sơ sài nhưng dung dị của một bà cụ trong ngõ vắng, ngắm khói thuốc bay. Anh thả hồn vào đó.

    Hà Nội của anh và mai này là của em đang vào thu em à. Lá vàng lác đác rơi, nắng nhạt hơn ngày hè một chút, vài sợi gió làm anh trống vắng quá em ạ

    Sáng sớm thức dậy, anh chẳng thể làm gì. Đành đi kiếm tờ báo đọc cho qua ngày đoạn tháng. 

    Đọc xong, thấy chị bán hàng rong ế ẩm nên anh mua dùm người ta một cân  bánh cuốn.

    Không có em, anh cô đơn như ông già vá xe đạp ở đầu ngã tư.

   Anh vẫn hay trầm tư như chú hàng xóm vẫn ngồi bên mép đường ngắm phố phường em ạ. Càng ngắm, anh càng thấy Hà Nội của anh đẹp vô ngần. Hà Nội rêu phong nhưng không bao giờ là cũ kĩ. Giống như anh, sau này có già cỗi thì trái tim chưa bao giờ hết yêu em.

   Hôm nay anh đi cắt tóc em ạ. Anh của em không thích đi các salon nổi tiếng, chỉ thích cắt tóc ở ngõ ngách gần nhà. Anh rất thích la cà nên mới gặp em giữa đất Tây Nguyên đó.  

   Hà Nội của anh đầy rẫy những gánh hàng rong, tiếng rao của người bán có từ lúc trời còn lờ mờ chưa tỏ cho đến tận nửa đêm mới ngừng. Có lần em hỏi, có khi nào anh bỏ Hà Nội để vào ở hẳn với em không? Anh không trả lời được vì anh chỉ hạnh phúc khi được sở hữu em giữa đất trời Hà Nội. Nhưng có thể anh sẽ theo em ở hẳn trong đó nếu Hà Nội không còn gánh hàng rong. Lúc ấy Hà Nội không còn là Hà Nội của anh nữa. Mất gánh hàng rong cũng giống như phụ nữ mất đi cái tính hay càm ràm. Phụ nữ không biết càm ràm là một người không có giá trị, phải không em?

  Về đi em, anh sẽ đưa em đi ngắm thu Hà Nội. Ra Hồ Tây anh đặt lên môi em một chiếc hôn dài. Có người chê thu Hà Nội nay không giống như trong thi ca nữa nhưng hãy cảm nhận thu Hà Nội bằng quả tim chứ đừng bằng con mắt em ạ. Cũng giống như em yêu anh bằng trái tim chứ chẳng vì ngoại hình của anh đúng không em?  
  Về đi em, để ngắm những con phố bình dị. Ở nơi này, anh đang rất cần em”.
  Tôi đã rung động vì những dòng blog như thế. Tôi đã yêu Hà Nội cũng vì tôi đã yêu anh. Vậy mai này nếu anh không còn yêu tôi nữa, liệu tôi có còn yêu Hà Nội nữa hay không? Có chứ, tôi mãi yêu anh và Hà Nội của anh cho dù anh không còn nhớ tên tôi nữa. Với tôi, anh vẫn lạ như Hà Nội của anh vậy.

  Tôi luôn thích màu rêu phong của Hà Nội bởi vì cái màu ấy giúp tôi không bị ngợp bởi sự hoàng nhoáng bóng bẩy của Thủ Đô.
Buôn Ma Thuột, 27/9/2013
H’Tây Niê
Vài nét về một Trần Thi mà tôi biết:

Tác giả Trần Thi là một bạn Facebook của tôi. Anh chuyên chơi ảnh trên Facebook. Anh sinh ra ở Nam Định nhưng từ bé đã sinh trưởng ở Hà Nội. Nếu như các tác giả khác mưu cầu chiều sâu và rộng của một tác phẩm ảnh. Thì ở Trần Thi toát lên một cái gì đó góc cạnh. Bối cảnh tương đối đơn giản và điểm nhấn của ảnh nổi lên như một sự lẻ loi giữa bao la vũ trụ. Xin trân trọng giới thiệu chân dung của Trần Thi

   Lưu ý: Tác quyền ảnh thuộc về tác giả Trần Thi, mọi công tác in ấn ảnh trong bài viết này xin liên hệ với tác giả Trần Thi theo địa chỉ Facebook https://www.facebook.com/quythi.tran

0 comments:

Post a Comment