Kỳ một: EM GÁI XUỐNG NÚI
Kỳ hai: HUẾ VÀ EM
Kỳ cuối : KHOẢNG TRỜI VINH NHỤC
Nguồn ảnh: Facebook.com |
Viết nhân kỉ niệm 5 năm ngày thi đại học
Lúc bước vào cuộc chiến sinh tử với đề thi thì mình anh hùng
lắm. Giám thị phát cho tờ giấy nháp và tờ bài làm thì hý hoáy viết những gì có
thể. Lúc ấy lòng tràn ngập niềm tin “mình đỗ rồi”. Thi xong hớn hở thăm thú đủ
nơi đủ chỗ ở Huế rồi mò mặt về Dak Lak. Và sau đó thì....bắt đầu run.
Run vì lỡ rớt đại học thì nhục cha, nhục mẹ. nhục anh em. Mười
hai năm đạt học sinh tiên tiến mà rớt đại học thì làng xóm người ta sẽ nói ngày
xưa chắc nhìn bài của bạn nên mới được như thế. Mình lại là chị đầu anh cả cho
nên nhất thiết phải đỗ đại học để thằng em “coi đó mà học”. Ngày xưa muốn có một
cái gì thì đều nhận được hồi đáp là đậu đại học thì gan trời mỡ muỗi Ba Má cũng
mua cho. Phải nói là nếu đậu đại học thì mình có mọi thứ. Nếu rớt đại học thì
có lẽ là cạp đất mà ăn thôi (là mình nghĩ thế). Và mình cũng sợ bị Ba Má rầy la
nữa. Dù sao cũng tốn bao nhiêu tiền bạc đưa đi thi, rồi hồi xưa tốn tiền cho đi
học thêm. Mình xuất thân con nhà nông nhưng Ba Má không hề bắt đi làm cà phê
bao giờ. Ba Má chỉ mong mình đậu đại học để mình có một việc làm sạch áo ráo tay, cho nhàn thân
thôi. Ba Má cưng mình lắm. Cưng quá, chiều quá nên mình rất sợ Ba Má bị đỗ vỡ
niềm tin nơi mình. Thú thật mình đã dự phòng phương án 2 (phương án tự sát)
Chờ khoảng nửa tháng thì các trường bắt đầu rục rịch công bố
điểm thi. Người ta đã dựa vào chỉ tiêu của trường mà đoán họ trật hay trúng tuyển
rồi. Còn mình thì mù tịt về mặt in-tờ-nét nên chẳng biết mô tê răng rứa chi cả.
Hồi ấy mình chỉ cần léng phéng đứng trước ngõ quán nét mà bị hàng xóm bắt được
rồi mách với Ba Má thì coi như đời mình đi vào dĩ vãng. Hồi phổ thông, bọn mình
sẽ bị đánh mềm xương nếu ra quán nét hoặc lãng vãng bên bờ sông, hồ nào đó. Bố
mẹ sợ con bị chết đuối và sợ bỏ học đi chơi.. Các bậc phụ huynh sợ vào quán nét
thì chỉ lo chát chít, chơi điện tử không học hành gì cả. Rồi lại sợ con mình bị
lừa tình. Rõ khổ cho các bậc cha mẹ. Mặc dù mình không biết cách vào trang
google và các trang xem điểm nhưng bố mẹ chở mình đến nhà người quen xem dùm. Nóng
ruột quá nên đi xem chứ lúc ấy Quy Nhơn và Huế chưa công bố điểm thi.
Tối về vừa ngồi ăn cơm vừa coi thời sự. Người ta đưa tin có
thí sinh này nhảy sông Cần Thơ, có đứa học sinh kia vừa nhảy xuống sông Sài Gòn
vì không đi đậu vào trường chuyên. Những tin ấy làm Ba Má mình rất sợ. Sợ cái đứa
lầm lì ít nói như mình sẽ làm điều dại dột. Thú thật lúc xem bản tin ấy. Mình
cũng nghĩ... nếu rớt đại học thì sống để làm cái gì. Nhục lắm. Mình không dám
ra khỏi nhà vì sợ bị hỏi thăm thi thố ra sao, kết quả thế nào. Hãi mọi nhẽ.
Chiều nọ, một người thầy của mình gọi điện. Giọng thầy rất gắt,
thầy bảo mày rớt đại học Huế rồi nghe. Hoảng hồn! Mình chết trân người. Mình biết
Thầy rất thất vọng vì mình. Thầy quý mình và hơn nữa nếu thêm một đứa đỗ đại học
thì uy tín dạy kèm của thầy cũng tăng lên. Mình run run đánh điện cho Ba Má
đang làm cỏ ngoài lô cà phê. Ba Má bỏ bê tất cả. Ba chân bốn cẳng chạy về bên
con gái. Lúc ấy mình nuôi ảo tưởng là họ chấm sai nên viết đơn xin phúc khảo.
Ba chở đi xuống bưu điện, gửi và chạy thẳng đến một nhà có con cũng thi đại học
để nhờ xem điểm. Coi và đúng là mình rớt.
Lúc biết tin, mình rất run nhưng không khóc, không buồn, mặt
bạc phếch thôi. Mình vẫn ứng xử bình thường như chưa hề biết điểm. Ba Má lại lo
hơn nữa. Đêm đêm Ba Má thay nhau rón rén ra xem mình ngủ thế nào. Họ sợ mình
làm điều dại dột trong đêm. Hồi ấy do căng thẳng cho nên mình hay gặp ác mộng
nên hét lên trong mơ. Ba Má rất sợ. Họ sợ mất con. Thật là tội. Chỉ còn hy vọng
ở trường Quy Nhơn thôi.
Năm 2008 là năm đại học Quy Nhơn có biến động về ban trị sự,
cho nên vấn đề tuyển sinh bị kéo dài rất lâu. Nhưng mình không nghĩ mình đậu khối
A của đại học Quy Nhơn đâu. Vì mình không học môn vật lý. Chỉ thi để chuẩn bị
tâm lý cho khối B ở Huế thôi mà. Trong lòng không dám hy vọng gì cả. Mãi đến nửa
cuối tháng tám đại học Quy Nhơn mới công bố điểm của thí sinh. Mình được 17 điểm.
Những ngày áp chót tháng tám họ mới công bố điểm chuẩn. Ơn trời. Mình đỗ đại học
nhờ 1,5 điểm ưu tiên khu vực 1. Ngành mình thi, người ta lấy 18,5. Điếng hồn
khi coi điểm chuẩn.
Khỏi phải nói cảm xúc của Ba Má mình lúc ấy rồi. Họ như nở từng
khúc ruột. Không khí nặng nề trong căn nhà bé nhỏ của mình như nổ tung ra để
đón chào luồng sinh khí mới. Ba đi chợ. Mua một cái thẻ cào điện thoại. Nạp tiền
vào sim và thế là gọi điện từ Nam chí Bắc để báo tin “con tui đậu đại học rồi”.
Ba Má mình tội lắm. Một thân một mình rời xứ Nghệ vào Tây Nguyên lập nghiệp. Gặp
nhau và vun vén tổ ấm bé nhỏ cùng nhau. Dựa vào nhau để sống qua những ngày
tháng cơ cực nhớ nhà. Mong một ngày mở mày mở mặt với bà con ngoài Nghệ An và
hàng xóm ở trong này. Đời Ba Má mình chỉ có ước vọng thế thôi. Mong sao con cái
đỗ đạt để chúng không phải đi hái cà phê thôi.
Mình là đứa cháu đầu tiên của dòng tộc bên nội và bên ngoại
đậu đại học nên sướng lắm. Được tnng hê đã lắm. Mặc dù thú thật mình xác định đậu
thì học cho Ba Má yên tâm chứ vui thú gì.. Thi chơi, ai ngờ đậu mà. Mình muốn
thi lại đại học khối B nhưng không nỡ làm Ba Má mất vui. Nhưng quan trọng là
lúc ấy mình có mọi thứ :“danh tiếng, tiền bạc và sự sủng ái”. Tất nhiên đều có
được từ Ba Má thôi. Lúc ấy mình không biết cảm giác đó hạnh phúc hay là gì nữa.
Cứ lâng lâng như kẻ mộng du.
Chờ mãi, đầu tháng chín mới có giấy báo nhập học. Ngay khi
nhận giấy báo thì Ba chở mình lên Buôn Ma Thuột đặt thiệp mời đãi khách. Ba ghi
hoàng tráng lắm.”Nhân dịp cháu.....đậu ngành....của đại học Quy Nhơn. Gia đình
chúng tôi xin kính mời....”. Ở Tây Nguyên mình. Hầu hết các cán bộ viên chức đều
từ cái nôi đại học Quy Nhơn và trung cấp kế toán Nghĩa Bình (nay thuộc thành phố
Quảng Ngãi) mà ra cho nên danh tiếng của trường Quy Nhơn cao lắm. Đậu vào trường
ấy thì có nghĩa là mình giỏi. Ai lúc nhận thiệp mời cũng gật gù, nói ui con bé
này giỏi nhỉ, bé ti ti mà đậu đại học rồi. Hai cha con nở lỗ mũi. Ba Má làm mười
lăm mâm đãi khách.
Ông nội mình đã gần tám mươi tuổi rồi nhưng mà nghe tin cháu
nội đậu đại học. Ông đã cùng với hai cô và một dượng ngồi xe hết một ngày một
đêm từ Nghệ An vào Dak Lak để ăn mừng. Hai chú ruột của mình ở dưới Sài Gòn
cũng lên. Bạn bè đồng hương xứ Nghệ tụ họp, vui hơn tết. Họ ngồi quây quần bên
nhau và kể lại những ngày tháng sát cánh bên nhau chăm sóc cà phê và nuôi con
cái ăn học như thế nào. Ai có con phải ở nhà làm nông vì không đỗ đạt thì hơi
chạnh lòng. Ai có con chưa đến tuổi thi đại học thì ước ao được như Ba Má mình.
Họ nói thế này: “Đời làm nông, con cái nó thoát cảnh kéo lưới mùa cà phê là vinh
quang nhất, hạnh phúc nhất”. Còn mình lúc ấy thì muốn sống nhất. Hi hi. Con bé
nhỏ loắt choắt chưa tới một mét rưỡi như mình cũng đỗ đại học rồi.
Ba Má tất tả ngược xuôi, chạy giấy tờ cho con kịp đi nhập học.
Đến nơi công chứng giấy tờ mới thấy được nỗi lòng của bố mẹ. Có bà mẹ đã khóc
vì bị cán bộ công quyền hạnh họe không chứng giấy tờ cho, trong khi con bà ấy
ngày mai phải lên xe xuống Sài Gòn nhập học rồi. Ai mà ngờ thủ tục để nhập học
lắm cái tréo ngoe thế. Nhưng mọi người đều vượt qua tất cả để rải thảm mềm cho
con cái bước đi. Họ chưa dám nghĩ đến nó ra trường sẽ ra sao nhưng giờ cứ cho
nó đi học đã, mai này tính tiếp.
Sáng mồng 4/9/2008. Hai Ba con mình lên xe Hà Phương (cái xe
đã chở mình xuống Quy Nhơn lúc đi thi), đến khoảng hai giờ chiều thì có mặt tại
nhà chủ mà mình đã thuê trọ lúc thi khối A. Trước đó đã gọi điện báo trước nên
ho mừng lắm. Họ tiếp đón ân cần, tối hôm đó nhậu nhẹt một bữa. Sáng 5//9/2008
hai ba con lên tuyến 7 của doanh nghiệp xe buýt Quy Nhơn để xuống trường làm thủ
tục.
Đời sinh viên của mình bắt đầu từ đó. Nó như nào thì bữa nào
kể tiếp. Gõ mỏi tay quá hí hí.
Buôn Ma Thuột, 5/9/2013
Tây Nguyên Xanh
Thấm thoắt đã 5 năm rồi đấy nhỉ
ReplyDeleteEm gái Tây Nguyên giờ đã trưởng thành
Nỗi mừng vui cho dòng họ gia đình
Giờ là lúc báo ơn đáp nghĩa...
Giờ công việc chưa đâu vào đâu. Em hãy còn là đứa ăn hại. anh ơi hu hu. Thật khổ cho Ba Má em
DeleteGiờ học xong lại về tuốt cafe gom tiền với má nhé em gái! hehe...
ReplyDeleteDạ
DeleteHe he thật khổ cho cả một đất nước ...chỉ có tiến thẳng vào DH mới ra "con người"!
ReplyDeleteHu hu, anh ui.......cũng may em đỗ.....
DeleteNếu mà rớt nốt trường Quy Nhơn thì mất một Bloger, một nhà dịch thuật, một nhà văn bút danh NHÓ NHỐ...Và không rõ "anh chị" sinh ra cái cô bé loắt choắt sẽ ra sao...
ReplyDeleteMay quá là may!
Chúc mừng nha!
Dạ. có đậu mới biết được bác Nhp chứ ạ. cháu cảm ơn bác ạ
Delete