Ảnh: Kiem Anh |
Sáng nay nghe tiếng phanh xe máy quen quen, ló ra cửa sổ thấy
nắng có chút vàng. Bụng nghĩ có quà rồi đây. Thế mà thật! Cô bưu tá chuyển tài
liệu cho. Chẳng biết tự bao giờ nhác nhìn đồng hồ, cứ dựa vào sức nóng và độ
vàng của nắng để đoán giờ. 7h30 nắng lên, trời lạnh ngắt. 9h nắng vàng chanh,
con mèo chui từ trong chăn ra để leo lên cánh cửa số sưởi nắng. Loài mèo vậy mà
hay. Đêm đêm thập thò ngủ với người. Buổi tối hai lần leo xuống giường để đi vệ
sinh rồi ngủ mãi đến tận lúc nắng ấm mới dậy. Nó rất đúng hẹn với thiên nhiên.
Cũng như con tắc kè chỉ kêu khi trời có biến. Trước đây không nhận ra điều này
nên cứ vác gậy đuổi đánh tắc kè rồi ngoác mồm vu cho nó tối nào cũng kêu. Phải
đâu! Giờ để ý mới thấy không dễ gì có tiếng kêu của loài ấy. Sống không có động
vật khác xung quanh thì sao nhỉ. Con người chết chắc! 10h nhìn mọi vật thì phải
che tay trước mi mắt, 11h đội mũ và áo khoác nắng. Bao giờ cây đổ bóng đến một
phần tư cái sân thì rõ là 15h. Nắng tắt 16h30. 17h30 ve kêu (tất nhiên ve kêu
đêm khác kêu mùa hè).
Mở mở Facebook ra chưa kịp khoe thì có một người bạn than:
- Dạo này Em Gái Tây Nguyên sao không thấy đăng gì?
Gái đớp ngay:
- Sáng qua mới đăng một tấm ảnh con mèo đang húp nước đấy
thây.
Bạn giải thích rằng sáng nay mới mở Facebook, mò sang trang
EGTN nhưng không thấy gì. Gái chát dịu giọng hẳn, bảo rằng mới xóa cái ảnh ấy
sáng nay. Gái sợ bạn mượn cớ hỏi thăm mình để dò xem bạn của gái có online
không, nếu không thì vì sao.
Bạn lại than rằng dạo này Facebook có vẻ vắng ngắt, người ta
như ít nói hẳn, chơi mà chán. Ừ thì bạn đúng. Người dùng Facebook đang chuyển
hướng chơi. Nếu như trước đây người ta neo vào một “Facebook Trung Tâm” nào đó
thì giờ họ tản ra, gieo mỗi nơi một hạt mầm chú-ý. Nơi nào cho quả thì ăn nơi ấy.
Lắm khi họ gieo cả mớ hạt khác nhau. Quả thu hoạch theo từng “mùa thông tin” của
xã hội. Cây nào cho quả đúng mùa khao khát tin của họ thì cây ấy được chăm sóc
bằng cách cho lắm “like” và “comment” thôi.
Bạn hình như sợ bị gái lưu lại tin nhắn để dùng bằng chứng
khi cần nên gọi điện trao đổi:
- Bận à?
- Huhu. Thi thố. Cóc Phây phiếc gì được. Lâu lâu ngó chút rồi
phắn thôi.
- Facebook đang có chuyện thật đấy Tây ạ!
- Chuyện gì?
- Thì vắng một cách khác thường và trỗi dậy ở những phần tử
mới kết.
- Khà khà, tinh tế đấy
- Là sao?
- Về trang hoàng lại blog đi cưng! Facebook giống như phố thị
huyên náo. Người ta phát ra những nụ cười to nhưng không vang. Chơi blog cho
nhàn tản. Facebook có biến rồi. Y sì vụ blog N.H thời yahoo plus.
- Vụ thanh trừng ấy á?
- Giống cách hành xử hậu kỳ. Hiểu không?
- Vui nhỉ?
- Thế nên đứng xê ra. Hồi xưa chúng ta không quan tâm đến
chuyện đó thì giờ kệ xác chuyện này đi. Hơi đâu.
- Tao ngẫm ra chơi với mấy ông chuyên đăng ảnh mà lại hay
mày ạ.
- Ờ, họ hay lắm. Cái tag của những người chơi ảnh là để trao
đổi kinh nghiệm và xin góp ý của bạn bè về tác phẩm của mình. Chẳng có ý câu
like như mấy thằng cha viết mấy bài thơ ẩm ương rồi tag mù khơi. Hãi không thể
tả.
- Hình như họ không bất mãn với hiện thực nên ít than vãn
trên status.
- Bờm! Đỉnh cao của sự khinh bỉ là im lặng. Chơi ảnh cho nó
lành đấy cu! Hơi đâu chõ mõm vào những chuyện to đùng mà cuối cùng cũng chỉ gãi
ngứa hả mày.
- Thế mới nói giới nhiếp ảnh thế mà hay.
- Làng blogspot nay rôm rả lắm. Toàn là đội quân nói không với
Facebook đang dán tem cho nhau đấy. Nhớ thời Yahoo nhỉ?
- Vì nhớ thời ấy quá nên mới cò cổ chơi Facebook để tương
tác nhanh. Chứ blogspot không bằng yahoo blog.
- Không! Chơi blog có cái hay đó là nó giúp làm chậm lại cái
ham muốn khơi mào cuộc chát lần đầu tiên với người xa lạ. Facebook đang comment
rất vui. Bỗng dưng nhảy vô chát ầm ầm để làm quen. Nhưng blog thì ít. Cứ thử
đưa đường link blog lên Facebook thì cơ bản phân loại được bạn bè Facebook đấy.
- Thật à?
- Hôm nào gõ nốt mấy kỳ CHUYỆN MẠNG ẢO cho mà đọc. Chờ kết
quả đã rồi hư cấu thêm. He he.
- EGTN có tham gia hay sao mà chờ kết quả vụ ấy.
- Không! Không tham gia! Chỉ là chịu khó quy chụp ý tưởng
xì-ta-tút tí thôi.
- Đả đảo quy chụp!
- Ờ! Ai cũng ghét quy kết tâm trạng, chuyện đời tư và sợ bị
đánh giá đang tự kỷ nên không dám đăng gì. Kết quả làng Facebook vắng tanh như
chùa bà Đanh đấy!
Nghe câu “lý trí nhất, cảm động
nhất là ở con người và tàn nhẫn nhất vẫn ở con người” của bạn rồi cúp máy. Vào
trang báo điện tử Dân Trí, lớ ngơ thế nào lại bấm trúng bài KÝ ỨC NOEL TRONG TRẠI GIAM HỎA LÒ . Thấy thích bài ấy. Mấy ai nghĩ và làm được thế? Hiếm! Đúng là vĩ
nhân!
Loay xoay với mấy cái phương
trình phản ứng mà thấy mệt. Nhưng dẫu sao đó là chuyên ngành được đào tạo bài bản.
Bỏ đi sao đặng! Mấy nay vào google gõ “hủy tài khoản Facebook vĩnh viễn”. Để
toàn tâm cho blog thôi. Hủy rồi nhưng nó bắt chờ 14 ngày sau mới mất hẳn. Làm
ruột gan cứ xốn xang vì nó chửa mất hẳn. Thế là mở lại trang và để đấy. Sau này
có chán thì vứt đi nguyên vẹn chứ xóa nó thì hình như không nỡ. Èo! Sư bố thằng
Phây gây nghiện.
Buôn Ma
Thuột, 26/12/2013
Tây
Nguyên Xanh
Các nhà thiên văn học nhờ quan sát vậy mà thành thiên tài đấy ,TNX ơi!
ReplyDeleteHe he. em biết mà he he. anh HHP sẽ mượn gió để bẻ cái lý cùn của em mà he he
Delete