Hồi Tưởng - Tác giả ảnh: Hồ Anh Tiến |
Lâu lắm rồi không ăn phở, uống cà phê ở quán bà
Chín Béo. Long nhong xuống phố, bỗng thấy buổi sáng trong lành đến
lạ kỳ. Cảm giác trân trân sung sướng cứ như vừa phát minh ra một chân
lý nào đấy. Bỗng cụt hứng khi thấy quán bà Chín vắng tanh khách. Hỏi
ngay:
- Ô! Sao vắng khách thế cô?
- Ngủ giờ mới dậy hay sao mà đi ăn trễ thế. Còn
nhõn một tô đây.
Hôm qua hẹn hò về khuya, cái hôn cuối cũng vừa lúc
đồng hồ điểm mười rưỡi. Về lướt mạng tí tẹo thế là cán mốc nửa
đêm. Sáng ra mở được con mắt để thấy đường đi ăn bún là may lắm rồi.
Không dám công nhận vì sợ bị đánh giá cái nết ngủ nướng nên trả
lời:
- Không, con bận giặt một thau đồ rồi mới đi ăn
được. Con là con có cái tật ăn rồi là đọc sách chứ ứ muốn làm gì
cả.
- Con ngoan trò giỏi nhỉ? Sáng nay tao thấy mẹ mày
lủm bủm rằng có con gái cũng như không. Sáng mẹ còn giặt đồ dùm cơ
mà.
Thế là lộ hết. Ngượng ơi là ngượng. Đành sống
sượng đáp:
- Thất nghiệp nên chán đời, dậy làm gì cho sớm
hả cô. (Mong nói như thế để cô ấy thương tình mà không đánh giá)
- Này, nghề của mày tiếc là cô không giúp gì
được. Nhưng mà cô nhờ tí. Mày xem trong đám bạn mày có đứa nào học
sư phạm Toán còn thất nghiệp không rồi bảo nó về đây. Cô chỉ mối
cho.
- Mối này có chắc chắn không cô? Sợ là gặp phải
loại cò ăn đêm lắm.
- Chắc luôn. Thằng Dũng Râu, nó mới bắn tin cho cô
hôm qua đây chứ đâu. Nghe nói có thằng thầy nào đó, tát học sinh một
cái. Nó lăn kềnh ra như người sắp chết. Bố mẹ nó làm um lên. Thế là
thầy mất việc. Trường thiếu giáo viên. Dũng Râu vào cuộc.
- Trời, bị kỷ luật cảnh cáo và bồi thường viện
phí là cao lắm rồi chứ ai lại đuổi việc người ta.
- Nói như mày thì đẻ đâu ra chỉ tiêu cho các cò
chạy việc nó xơi tiền hả? Tuổi về hưu thì đang có lộ trình kéo dài
thêm. Các trường đại học rủ nhau đào tạo ngành sư phạm. Cái bọn học
tổng hợp của một môn nào đó cũng học thêm mấy tháng chứng chỉ sư
phạm. Thầy Cô nhiều nhan nhản. Toàn xã hội đang cực kỳ lên án chuyện
bạo lực trong học đường. Bây giờ có câu khẩu hiệu rằng “một cái tát
– một bài báo”. Nghĩa là tát trò một cái thì được ngồi trên ngôn
từ của một tờ báo. Báo chí mà đã vào cuộc thì chỉ có mất việc
thôi. Hay cũng nhờ báo mà hay. Dở cũng từ mồm của các ông nhà báo.
- Ý là ban giám hiệu xúi người mời nhà báo về
viết bài á?
- Mày khôn lên một tí rồi đấy.
- Cô bán bún, chẳng có thời gian đọc một tờ báo
nào mà sao rành rẽ thế?
- Hờ hờ, mỗi một ngày tao có biết bao nhiêu lượt
khách. Mỗi người góp mỗi câu, sàng lọc lại là có tin cho mày hóng,
con oắt ạ. Thế có giúp được không? Mày làm chủ tịch thành phố Thất
Nghiệp thì nắm rõ dân tình mà.
- Đương nhiên rồi. Hôm qua thằng nào ôm con nào, nhà
ai có con gái chưa chồng mà chửa, con đều biết hết. Chủ tịch là
phải quán triệt thật sâu sắc thế đây cô ạ. Con sẽ giúp nhưng giờ cô
cho con thêm mấy miếng thịt bò tái nhá.
- Cha bố cô! Chưa làm mà đã đòi ăn. Cỡ như cô mà
sang định cư bên thành phố Có Nghiệp thì toi dân bên ấy.
Chưa biết ai toi mạng nhưng có người đã toi mất một
buổi sáng với những chuyện không đâu rồi.
Buôn Ma Thuột, 5/4/2014
TÂY NGUYÊN XANH
-------------------------------------------------
Các bạn muốn xem những phần trước của nhật ký NHỮNG NGÀY LÀM CHỦ TỊCH thì bấm vào đây http://vunglep.blogspot.com/search/label/TH%C6%AF%20GI%C3%83N
Nguồn ảnh thì ở đây: http://vapa.vn/News/44/28417/default.aspx
Nguồn ảnh thì ở đây: http://vapa.vn/News/44/28417/default.aspx
Chà chà! Chủ tịch thành phố THẤT NGHIỆP oai quá! Đến bà bán bún còn biết và nhờ vả!
ReplyDeleteRất chi là oai, bác Nho ạ he he
Delete