Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Tuesday, August 26, 2014

HÀNH NGHỀ THÌ CÓ LƯƠNG, LỢI DỤNG NGHÊ THÌ CÓ LẬU

August 26, 2014

Share it Please
Tác giả ảnh: Anh Nguyen
   Lâu lâu muốn du nhập vào giới thượng lưu ở quán cà phê. Thích cái điệu búng tàn thuốc lá, đôi mắt lơ ngơ của mấy gã bùi bụi hay là nhìn những ngón tay trắng nõn của các chị vuốt tóc làm duyên nên mời nhà thơ Cụt Hứng đi uống cà phê. Tất nhiên anh Cụt Hứng trả tiền rồi. He he. Anh ấy là giảng viên trường cao đẳng và có làm thơ và viết văn. Có lần đọc bài thơ lục bát của anh ấy thấy cụt hứng vì đang đọc ngon trớn bỗng gặp câu bị gieo sai vần. Từ đó trêu anh là nhà thơ Cụt Hứng. Gọi quen miệng nên anh ấy “chết” với cái danh đó luôn. Mà gần như chỉ có anh em trong hội Nói Tục Cấm Giận mới dám gọi kiểu đó.
   Anh Cụt Hứng có một lý lịch hoành tráng lắm. Thời phổ thông, thằng nào nhìn đểu một chút thôi là anh ấy đánh nó nứt sọ dừa ngay. Khiếp lắm! Mẹ anh ấy đã từng phải thốt lên là cho tôi xin một phút bình yên. Đùng một phát, anh ấy bị sét ái tình đánh vào tim. Anh ấy đã yêu và chiều theo mọi ý muốn của nàng. Hai anh chị cùng thi vào sư phạm chỉ để tiếp tục gần nhau. Ra trường, nhà nàng có nhiều mối quan hệ hơn nên nàng có việc trước. Anh ấy vẫn phải loay hoay ở nhà. Có một ngày nọ, cả xóm đổ xô đến thăm mẹ anh ấy vì cụ khóc ngất khi đứa con trai cuỗm tiền ra khỏi nhà chỉ với một tờ giấy để lại mấy chữ: “Con đã lấy tiền của bố mẹ”. Các cụ sợ anh ấy lại nổi máu giang hồ, phá tiền thì nguy.
   Năm năm sau anh ấy quay trở về thì người yêu đã con bồng con bế bên chồng. He he. Đắng lòng nhưng anh ấy cũng không bất ngờ lắm. Sau này hỏi ra mởi biết anh ấy lấy tiền đó đi học cao học để xin làm giảng viên của trường cao đẳng hiện nay đang công tác. Tự dưng sáng nay muốn biết anh ấy lấy gan đâu mà dám cuỗm tiền đi như kẻ phá gia thế. Tây mon men khơi chuyện:
   - Anh ơi, sao hồi ấy – cái thời mà anh bỏ nhà đi, anh dám cuỗm tiền đi như thế?
   - (Nhoẻn miệng cười) Câu hỏi mang tính kinh điển phết, nhỉ? Ai cũng hỏi anh câu ấy. Riêng cô, anh kể thật. Hồi ấy, số tiền đó là dùng để chạy việc cho anh. Khi nghe bọn cò mồi gọi điện thông báo lo chuẩn bị tiền để anh đi nhận hợp đồng lao động thì bố mẹ anh phải đi cắm giấy tờ nhà đến ngân hàng vay tiền. Vay được rồi, chịu lệ phí này nọ rồi nhưng bọn cò mồi lại hồi sự. Đêm đó, anh chứng kiến mẹ anh tay bấu vào cạnh tủ, quỳ trước bàn thờ bà ngoại khóc ngất, cứng lưỡi luôn. Ngày hôm sau bố anh đi làm, anh sợ bố tự sát nên anh len lén đi theo. Chứng kiến ông cụ ngồi tựa cây cà phê, nước mắt ứa, môi phập phều điếu thuốc. Anh đau như đứt ruột.
Anh ấy ngừng một lát, mặt nhìn rất đăm chiêu. Tây thì sốt ruột nên giục:
   - Rồi sao nữa anh?
   - Đừng có lụp chụp như chó húp cháo nóng thế. Con gái con lứa như vậy là hỏng.
Tây sụ mặt, nghe anh ấy kể tiếp:
    - Lúc đó, anh nghĩ rằng ngồi im nhìn bố mẹ như thế thì mình bất hiếu quá. Thời buổi nhiễu nhương, biết đâu mà tin. Không có việc thì chết chứ chẳng chơi. Anh liều cuỗm tiền đi bỏ vào ngân hàng để làm kinh phí học cao học rồi cố xin ở một trường nào đấy. Hồi đó, đi cắm giấy tờ nhà vào ngân hàng để cho anh học cao học là một khái niệm cực ngớ ngẩn. Mà bản thân bố mẹ rất ghét cho anh học cao học. Vì họ nghĩ học ra rồi cũng phải mất tiền “cúng” cho chúng nó. Anh phải liều, cô ạ. Vậy mà đó lại là lối thoát.
    - Anh không sợ bố mẹ anh tự sát à?
    - Sợ nhưng hồi đó anh suy nghĩ như thằng rồ ấy. Anh tập cho mình cái tính bất cần. Xác định chuyến đi đó có thể ở nhà bố mẹ xảy ra chuyện. Anh thà về nhận nấm mồ còn hơn chứng kiến cảnh đưa ma. Đằng nào anh cũng là thằng bất hiếu. Xoay xở như thế nào cũng thế. Chịu không nổi nữa thì anh uống thuốc ngủ quá liều thôi. Trong ví của anh luôn có một khoản tiền ở góc. Dù thiếu cỡ nào cũng không tiêu nó. Nó dùng để mua thuốc ngủ đấy.
Tây nghe mà nổi da gà. Nhưng vẫn tò mò:
    - (Cười he he) Lúc đi không báo với người tình một câu. Báo hại lúc về chứng kiến cảnh con bồng con bế. Buồn muốn chết không đại ca?
    - Hừm! Bất hiếu thì thiếu thủy chung, cô ạ. Ngẫm ở đời mà xem. Anh tự thấy mình bất hiếu nên anh chẳng muốn cô ấy khổ vì mình.
    - Hồi nhỏ em tưởng anh thi ngành công an cơ. Tướng anh to con, lại hay nổi máu anh hùng mà.
    - Kể rồi mà. Yêu nên xiêu lòng với mọi lời dụ dỗ của nàng. Đừng có vặn vẹo anh. Anh cáu đấy. Thời buổi này làm nghề gì cũng khổ. Thôi thì chấp nhận làm nghề giáo để có cái bình phong, cô ạ.
    - Là sao?
    - Hành nghề thì có lương. Lợi dụng nghề thì có lậu. Hiểu chưa? Đấy, vụ chùa Bồ Đề đấy. Các thầy sư cứ yên tâm tu hành rồi hưởng tiền cúng dường của các thí chủ thì cuộc sống vẫn êm đềm. Nhưng họ muốn có thêm tiền nên lợi dụng “nghề tu” (Nay tu cũng là một nghề đấy) để kiếm tiền bằng cách buôn bán trẻ em. Cái bình phong của các sư lớn quá, dày quá, khó ai đánh thủng. Nghề giáo cũng thế. Làm nghề giáo, cô có thể thâm nhập, hóng chuyện của mọi nghề. Người làm nghề báo cũng hóng chuyện được như nhiều khi người kể chuyện tỏ ra e dè với nhà báo hơn so với nhà giáo. Sau đó cô xào nấu nên truyện rồi viết văn. Cô có tiền nhuận bút. Đó cũng là một khoản thu nhập thêm. Tất nhiên đó là chính đáng chứ không phải lậu như bọn quan lợi dụng chức để bắt chẹt này nọ.
    - Thời anh đã như thế. Thời em còn khó khăn hơn. Trường đại học mọc lên như nấm. Chỉ tiêu sinh viên được rót về ầm ầm. Lực lượng lao động tung ra ào ào hằng năm. Lúc đi học thì là đồng chí nhưng đến nơi xin việc là đối thủ một mất một còn. Chắc phải vô cảm như anh một thời mới sống nổi quá.
   Anh Cụt Hứng nhún vai, bỉu môi, nhướng mày, lắc đầu ngao ngán. Hai anh em uống hết ly Chanh Rum rồi về. Thế đấy, mang tiếng đi uống cà phê nhưng lúc về hơi rượu phảng phất theo gió. Vị mặn của muối ở miệng ly giúp môi đỡ nhạt!
Buôn Ma Thuột, 26/8/2014
Tây Nguyên Xanh

0 comments:

Post a Comment