Bạn Tây (ăn cắp cách xưng hô của lão Trần Phan he he) vừa mới theo mẹ sang nhà hàng xóm về. Số là ngày mai thằng bé nhà bên ấy lên xe đi nhập trường đại học. Hàng xóm quanh bốn góc nương góp tiền lại rồi sang cho thằng bé, gọi là có chút quà tiễn chân cháu nó ấy mà. Bạn Tây tớp leo theo lời của người lớn chứ nó đáng tuổi em của bạn Tây. Các mẹ ngồi với nhau mà, thôi thì đủ thứ chuyện loanh quanh cuộc sống và đấng siêu nhiên. Nói vậy chứ cũng định hướng các câu chuyện có nội dung thiết thực với tân sinh viên lắm. Trắng phớ ra mà nói thì các mẹ toàn bàn chuyện bốn cái chân trên một chiếc giường của sinh viên. Nghe họ dặn dò cu cậu mà bạn Tây cứ “ối Giàng ôi” trong bụng, bạn Tây cứ tưởng chỉ liền gái như mình mới bị/được thuyết giáo chứ. Bạn Tây nhớ da diết cái đêm trước khi xuống Quy Nhơn nhập học.
Nguồn ảnh: Men's Health |
Đêm ấy, mẹ dặn bạn Tây phải lo học hành, tránh yêu đương nhăng nhít, có được ít tiền của bố mẹ cho hàng tháng thì nhớ chi tiêu dè sẻn. Nếu lỡ phải lòng thằng nào thì chớ “manh động” kẻo rồi bưng trống về làng. Dì ruột của bạn Tây ở ngoài Nghệ An “đánh sợi dây thép” vào trong này với nội dung sinh khiếp, ấy là dì dặn có con nào mượn áo mượn quần thì đừng có cho. Không phải mình keo kẹt gì nhưng lỡ nó mượn áo khoác của mình đi phá thai rồi về trả lại. Mình mặc vào thì bị cái vong ấy quấy. Nó nhìn vào quần áo mẹ nó đã mặc để làm dấu hiệu tìm thấy mẹ. Nó hận, nó làm càn, nó tưởng người mặc áo là mẹ nó thì khốn. Nói chung là bạn Tây rất chi là thấm nhuần những lời mẹ dặn.
Thế nhưng, khi bụi đỏ Tây Nguyên vừa được trút khỏi tấm thân nõn nà thì bạn Tây quên tiệt lời mẹ dặn. Buổi học đầu tiên bạn Tây đã neo ánh mắt vào thằng bạn người Quảng Ngãi rồi. Thỉnh thoảng vẫn có bạn trong lớp bạn Tây đồn về chuyện này. Ngày ấy bạn Tây chối nhưng giờ bạn Tây công nhận là có. He he. Và nếu ai hỏi là vì sao ưng hắn thì chẳng khác nào bắt bạn Tây đi định nghĩa tình yêu. Các bạn để ý mà xem, cái gì định nghĩa được đều nhạt toẹt. May mà tình yêu có nhiều bí ẩn, nhẩy? À mà bạn Tây chỉ thương thầm bạn ấy thôi he he. Mối tình đầu của bạn Tây là người khác. Thôi miễn miêu tả công đoạn gặp, đá lông nheo, ôm eo, ngỏ lời và đắm đuối nhìn nhau đi nhé. Ngại chết được he he. Bạn Tây là liền gái mà, yêu anh nào rồi thì cái gì cũng anh ấy là nhất. Thành ra khất chuyện gọi điện về thăm nhà, bao nhiêu tiền bán cà phê bố gửi cho ăn học thì đều dùng nạp tài khoản điện thoại gọi cho bồ và quên bố. Hình như mẹ đủ nhạy cảm để biết bạn Tây đang rung rinh nên lâu lâu hễ làng trên xóm dưới có đứa nào về xin cưới khi đang đi học thì mẹ cập nhật cho bạn Tây biết ngay. Mẹ nghệ thuật lắm. Chẳng đe nẹt là mày đừng có như thế đâu. Mẹ chỉ tỉ tê kể về những cái khổ của cái bọn cưới trong thời đi học và nỗi nhục của thầy bu chúng nó. Bạn Tây tuy ngu nhưng cũng đủ hiểu ý mẹ muốn nhắn. Chưa có dịp sử dụng chiêu “Mẹ Em Bảo Là” thì tình đầu đã trôi vào dĩ vãng. Lý do? Sáng bạn Tây đi học lý thuyết, chiều ủi mặt vào phòng thí nghiệm nghịch hóa chất, tối về viết báo cáo thực hành, có tí thời gian rảnh thì nghe điện thoại của mẹ. Thành ra chẳng có thời gian cho người yêu. Kết quả là chàng theo nàng khác về dinh rồi. Hu hu....
Những lời mẹ dặn
Đúng đắn vô cùng
Nhưng tim chợt rung
Vì chàng trai ấy
Nên quên mất rồi
Ôi lời mẹ dặn....
Chân thành tặng các mẹ, he he....
Buôn Ama Thuột, 14/9/2014
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment