Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Thursday, December 4, 2014

TRÒN BỐN NĂM CHƠI MẠNG XÃ HỘI (5/12/2010 – 5/12/2014)

December 04, 2014

Share it Please
   Đến tận năm thứ ba học ở Quy Nhơn mình mới bắt đầu nhờ bạn ở trong Sài Gòn lập dùm một tài khoản Yahoo Mail. Hồi đó thấy thiên hạ đều có nick này nick nọ nên mình cũng ưng có một cái. Thằng bạn lập cho rồi hướng dẫn cách gửi mail. Mình thử mấy lần không được. Còn nhớ là lần đầu tiên vào quán nét, mình thỏ thẹt hỏi anh chủ tiệm rằng muốn hiện trang Google thì phải làm sao ạ. He he, giờ nhắc lại mà mặt muốn đỏ như trái ớt. Từ một tiện ích của Yahoo Blog, bạn gửi cho mình địa chỉ trang blog của bạn. Hồi đó bạn mới chia tay người yêu nên viết ướt át mùi mẫn lắm.
Tác giả ảnh: Nguyễn Hà
   Sau đó, mẹ mua cho một cái laptop để tiện cho việc thực hành đánh văn bản để thi chứng chỉ A. Mình đã thức mấy đêm liền chỉ để lọ mọ tìm hiểu về blog và máy tính. Thấy bạn đặt tên cho blog là Anh Hai Xứ Quảng nên mình cũng đặt cái tên blog là Em Gái Tây Nguyên. Ái chà, lúc ấy, mới chia tay mối tình đầu đâu khoảng một hai tháng gì đó. Ở nhà bố mẹ đánh thì trừng mắt lên cãi, không thèm khóc van xin. Thế mà thằng bồ nó hơi lơ một tí là mắt ươn ướt và nó nói chia tay một phát thì ôi thôi lệ rơi sướt mướt như trời mưa dông. Gớm, các cô nữ thất tình mà viết blog thì các bạn biết rồi còn gì. Không nỉ non rên rỉ van lơn tình yêu quay trở lại thì cũng đổ lỗi cho người xưa. Mình cũng thế. Mình đã viết những câu kiểu như “anh là ốc đảo giữa sa mạc lòng em. Sao anh nỡ bỏ đi cho em không còn nguồn sống”. Hã hã. Sến thế đấy. Viết đúng 15 bài cho trang ấy rồi hủy tài khoản luôn vì ớn chính mình và thấy vô vị.
   Ngày 5/12/2010, rảnh rỗi sinh nông nổi. Mình ngồi lập blog Hoa Tím Xưa Và Nay, sau đó là Một Thoáng Hương Xưa. Thế rồi trong một đêm nhớ nhà, lôi cái bọc đất hốt ở trong vườn trước khi đi xuống Quy Nhơn ra ngắm và nảy ý đổi tên blog thành Tây Nguyên Xanh. Tên là thế nhưng mình lúc đó chưa viết gì về Tây Nguyên cả. Cách chơi hồi ấy thì nói ra phải xin lỗi trước chứ ỉa không ra cũng la lên trên blog. Các bạn hình dung vấn đề rồi đấy. Cơ chế vận hành trang blog Yahoo thời đó giống như hệ thống blog Yume hiện giờ.  Dựa vào trang người này, mình mò ra trang của người khác. Thế là có lượng bạn to to. He he. Đọc văn người ta, thấy thích nhưng trộm văn thì chắc chắn bị tẩy chay nên mình trộm giọng văn.
   Ờ thì cũng viết theo lối ăn vạ xã hội như anh Chí trong truyện của cụ Cao. Cuối câu thêm vài từ hihi, huhu, hehe cho nó gây cười. Hình như những từ tượng thanh ấy có tính năng tạo ra sự lượng thứ ở người đọc nên những người viết khẩu văn  đặc biệt là các bạn thuộc nhóm “văn bựa” rất hay dùng. Trước đây đọc xong sách, mình hay gõ đôi dòng cảm nhận sau khi đọc rồi đăng lên. Từ ngày bị người lạ sao chép về trang họ với ý đồ thu thập đồng mình trong cuộc đấu tố văn chương thì mình chuyển sang bắt chước giọng văn và hướng nhìn của tác giả sách. Sau đó viết một bài có cách nêu vấn đề và giọng văn (theo mình là) gần giống của tác giả rồi đăng lên blog. Làm như thế để lưu niệm chứ chẳng có mộng tưởng gì cả.  Thành ra câu chữ thì mình gõ nhưng cách sắp đặt chữ thì có thể các bạn đã thấy ở đâu đó rồi. Nói chung là mình chẳng có cái đếch gì đáng giá cả. Nét mặt thì chôm của Tạo Hóa, giọng văn có được là do chôm của thiên hạ. Hết cãi!
   Mình bắt đầu gõ về Tây Nguyên nhiều hơn khi nhận được email của một cựu chiến binh nói rằng bác ấy đã từng đánh giặc ở chiến trường Tây Nguyên. Nay ít có điều kiện trở lại, viết nhiều về Tây Nguyên cho bác ấy đọc với. Thực sự, mình rất cảm động và nghĩ rằng người ta có lòng thì mình có dạ. Đời được mấy, thôi, cứ thấy gì ở quê là loe choe khoe lên mạng xã hội hết. Chưa bị mình phán Tây Nguyên gần biển và hoa Dã Quỳ tỏa ngát hương mỗi độ mùa khô về là may phúc cho mảnh đất đầy nắng gió này lắm luôn ấy. He he. Những chuyện vui buồn khi chơi thì kể sau nhé vì nhiều quá.
   Thế đấy, bốn năm tự xây dựng cho mình một thương hiệu Tây Nguyên Xanh trên mạng xã hội. Tuy rằng trang của mình giống cái máng lợn, viết Tây Nguyên chán rồi lại xứ Nẫu,, lâu lâu đá đểu sang mấy cái cảm nhận vớ vẩn nhưng mình vẫn tự hào nó là của mình. Thú thật là cái sự chơi của mình đã đạt ngưỡng mong-nhà-mạng-tự-hủy-hệ-thống-đi-chứ-mình-không-nỡ-hủy-tài-khoản. Cái ngưỡng này khiến mình thấy trơ trước sự lên gân thể hiện cái tôi của bạn bè, thấy vui khi được khen và vẫn ghét khi bị chê nhưng rồi ngay sau đó nghĩ rằng cùng lắm họ hủy kết bạn với mình chứ việc đếch gì phải thất vọng.
   Gõ xong bài này lại chẳng muốn đăng vì thấy hơi nhạt. Cơ mà sợ bị lãng quên nên vẫn đăng lên. He he. Ôi chơi với chiếc, mệt!
Mùa khô Buôn Ama Thuột, 2014
Tây Nguyên Xanh

6 comments:

  1. Em cứ viết bình dị về việc gặp cò hôm trước, hay là chuyện trò chuyện với Bu, chuyện thu hoạch ca-phê, nỗi vất vả cũng như niềm vui của người Tây Nguyên, là ok mà !

    Chúc mừng 4 năm nhé, Tây Nguyên Xanh !

    ReplyDelete
  2. (Còn đây là em gái "Tây Nguyên Đỏ" của bác nè cháu)

    EM GÁI TÂY NGUYÊN
    Vũ Giang

    Kể về người em gái
    Ở miền đất Tây Nguyên
    Một chiều gặp em bên dòng suối nhỏ
    Hai đứa nhìn nhau,
    không nói chỉ cười
    Có những phút giây, lắng đọng mãi trong đời
    Suối vẫn rì rầm , nghe rừng than thở
    Giọt nắng chiều đọng trên hai gò má
    Còn ửng hồng chín đỏ cả vành môi

    Em hỏi tôi : "Mày từ đâu tới....
    Mày là cái người Bắc hay Nam ?"
    Ngắm nhìn bộ đồ quân phục ga ba đin
    Treo vắt vẻo trên cành cây, ngả nằm ngang suối
    "À tao biết rồi ....nhìn thấy da mày trắng
    Ơi cái quân giải phóng
    Mày đừng nghĩ cái bụng tao nó xấu....."

    Ôi ! người em gái Tây Nguyên
    tôi hằng yêu dấu
    Có sợ gì mà không tỏ cùng em
    Anh là.... "Chiến sĩ giải phóng quân"
    Nghe tôi nói, miệng em cười khấp khởi
    Núi rừng Tây Nguyên
    gió chiều lộng thổi

    Em người con gái Tây Nguyên
    Gian khổ coi thường, giữ trọn niềm tin
    Tin cách mạng, có Bác Hồ và niềm tin chiến thắng
    Buôn rẫy bản làng, lúa ngô khoai sắn
    Cách mạng thành công, tất cả sẽ được mùa

    Canh giữ bản làng,
    không mảnh vải che mưa
    Gùi những lon gạo cuối cùng , trao cho cách mạng
    Bữa sắn bữa khoai
    đói cơm thiếu muối
    Mà tấm lòng vời vợi thuỷ chung
    Với đất nước với buôn làng
    Với núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ

    Em canh giữ hậu phương
    Anh tiếp bước lên đường đi đánh Mĩ
    Trong trường kỳ khói lửa chiến tranh
    Tôi mãi nhớ bóng hình người con gái
    Em còn trẻ nhưng tâm hồn vĩ đại
    Yêu Tổ Quốc mình, yêu rừng núi Tây Nguyên

    Tôi yêu quý người em gái Tây Nguyên....đồng chí
    Được gặp em trên đường đi đánh Mĩ
    Em như nhánh lan rừng.....
    rực rỡ giữa cao nguyên......
    Để bây giờ anh sẽ mãi gọi tên
    Em mến thương..........
    Người em gái Tây Nguyên !
    7/2010

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thơ của bác Giang vẫn mong manh như ngày nào. hihi

      Delete
  3. Replies
    1. Em cảm ơn anh nhé. Ít khi thấy anh viết về cái sự thành lập trang anh giáo làng chiềng nhể he he

      Delete