Tác giả ảnh: Phan Minh Trí |
Cũng độ này năm 2008, thầy luyện môn Sinh chuyển trường nên
bỏ lớp, thầy ôn môn Hóa bị đánh nứt sọ não phải nằm viện nên sợ y khoa Huế rớt.
Mình định thi vào ngành sư phạm tâm lý giáo dục ở trường đại học Quy Nhơn do chỉ
trường ấy mới tuyển ngành đó khối B. Sém tí nữa là đăng ký rồi nhưng vẫn chọn y
khoa Huế. Run rủi thế nào, cuối cùng mình là sinh viên đại học Quy Nhơn nhưng
ngành khác ở khối A. He he. Cơ mà đã từng có “đương sự” cần hỏi “phải làm sao”
rồi. Chuyện là...
Vào một buổi tối trước ngày Quốc Tế Phụ Nữ như này đây. Mình
ở ký túc trọn bốn năm nhưng hay giao du với bọn xóm trọ lắm. Mấy đứa này là bạn
hồi cùng địa điểm thi, tình cờ gặp lại nên chơi tuốt. Chúng nó là con gái vùng
đồng bằng sông Thu Bồn. Đẹp thôi rồi. Bọn con trai cùng xóm trọ sang tán suốt.
Truyền thống của bọn con gái là kéo bầy đi ăn chè cho bọn trai hãi vãi tè, khỏi
trêu ghẹo. Tối hôm đó, tự dưng cô bạn rủ ra ăn chè. Sau đó cả bọn đi bộ trên đường
Xuân Diệu, ngồi lên lan can chỗ eo Nín Thở chơi trò “nói thật”. Đông người nên
cứ có chỗ là ngồi thôi. Chân mình ngắn nên phải trèo chứ không nhảy cú phóc lên
lan can được. Thế quái nào dẫm trúng bó hoa của cái anh đang ngồi bên cạnh. Hú
hồn!
Tất nhiên là xin lỗi rối rít. Anh ấy cười hiền lắm. Nom cái
mặt buồn thõng thượt luôn. Thấy đối phương không manh động nên mình thỏ thẹt hỏi
anh đang chờ chị nào à. Thế là nghe anh ấy tâm sự rằng anh với chị kia yêu nhau
từ thời nhũ nhú chũm cau. Anh hơn chị ấy một hai tuổi gì đấy. Hai người ở sát
nhà nhau tại vùng thôn quê của miền trung du Nghĩa Hành, Quãng Ngãi. Yêu nhau
say đắm. Chàng học ngành điện và đã làm việc ở Đà Nẵng. Chị hẵng còn học năm cuối
ở đại học Quy Nhơn. Nhân ngày Quốc Tế Phụ Nữ, anh chạy xe máy từ Đà Nẵng vào
Quy Nhơn trong trạng thái bị cảm sốt nhé các bạn. Anh mua một bó hoa hồng đẹp
ngây ngất chờ chị trước cổng trường. Bỗng trong đám đông, anh linh cảm như có
chị ở đấy. Anh thấy chị đang khoác tay một chàng trai lạ bước sang đường. Anh gọi
hỏi chị ấy đang ở đâu. Chị ấy lánh đi nói dối rằng đang ở trong ký túc xá. Đấy
là lý do mình dẫm nát hoa mà anh ấy không phản ứng gì cả. Sau đấy anh khoe hơn
một trăm tin nhắn tình cảm còn nguyên trong điện thoại mà cách đó vài giờ chị
còn nhắn cho anh.
Chả biết an ủi anh ấy như thế nào cả. Chỉ biết ngồi cài đặt
lại kiểu hiển thị thư mục trong điện thoại từ dạng mạng lưới sang dạng danh
sách sao cho chữ nhiều và ít ký hiệu, trình tự các mục cũng bị đổi để không thể
bấm theo thói quen được. Sau đó đổi ngôn ngữ điện thoại của anh ấy. Bảo anh ấy
là về đăng ký học lớp ngoại ngữ này để cuộc sống có thêm cái mới. Có môi trường
bạn mới và sẽ có nhiều cơ hội mới khi biết thêm một ngôn ngữ nữa. Có niềm quam
tâm mới sẽ bớt đi niềm quan tâm cũ. Đừng nghe những bản nhạc trẻ gào thét cấu
xé nhớ người yêu nữa mà hãy nghe dân ca để thấy tính vị tha của người xưa khi
không đến được với nhau.
Sau đấy, mình vứt hộ anh ấy bó hoa vào sọt rác và chưa bao
giờ gặp lại anh ấy nữa. Chẳng biết giờ anh ấy ra sao. Các trai rút kinh nghiệm
là cứ tóm cổ gái đi chơi rồi hẵng mua. Mua trước rồi hý hửng đi tặng nhưng gặp
sự vụ như cái anh đã kể thì nhọc lòng lắm thay! He he.
Buôn Ama Thuột, 7/3/2015
Tây Nguyên Xanh
Cố vấn giỏi quá!
ReplyDeleteVừa thạo điện thoại di động. Vừa nói những lời khuyên cụ non...He he he...
Lại còn CỐ VẤN cho tất cả bọn trai là hãy rủ (dụ) được đi chơi đã hãy mua hoa hoặc...quà, kẻo phí. Cái đoạn này thì đáng nhận tiền trả công!
Hã hã. Một thời để nhớ bác Nho ợ
Delete