Nghe nói chị Bân đã dạo chơi đất Bắc mấy hôm
nay rồi. Chị ấy khiến cho trai ngoài ấy phải mặc nhiều áo vì họ sợ bị…hấp diêm.
He he. Chẳng bù cho trai miền Nam ,
đang thèm chị ấy nhỏ dãi ra. Đùa chứ trai miền Nam đàng hoàng tử tế lắm. Trời nắng
quá nên thè lười thôi, không đến nỗi hám gái thế đâu. Các cụ đồn rằng chị ấy
đan áo cho chồng qua hết mùa đông nên xin cha cho thêm tí lạnh giữa mùa hoa gạo
nở để cho anh chồng thử áo thì phải. Ngày xưa Tây cũng đã từng đan khăn đấy.
Hồi ấy, hình như
là năm hai đại học, đang lúc nhớ nhà tự dưng có chàng an ủi hỏi thăm. Tây cảm
động rơm rớm nước mắt, thế là yêu luôn. Cái phòng 607 hồi đó có con Vân Anh ở
Anh Sơn, Nghệ An tối nào cũng chầu chực đến 2h sáng để nghe điện thoại của
người yêu gọi về từ châu Âu. Anh chàng xuất khẩu lao động sang bên ấy ba năm.
Nó yêu lãng mạn cực. Để nhạc chờ điện thoại luôn là bài hát Đợi Chờ là Hạnh
Phúc. Năm đó bài hát ấy nổi như cồn. Có thời gian rãnh rỗi là nó ngồi đan khăn
để gửi sang bên ấy cho người yêu chứ chẳng tơ tưởng ai cả. Buồn buồn thì nó đi sưu
tập các mẫu len tại tất cả các chợ ở Quy Nhơn. Nó gieo rắc cảm hứng học đan đen
cho cả phòng. Năm đó dãy nữ tầng 6 của khu ký túc xá C1 còn có một đứa học sư
phạm địa nữa, con ấy chuyên móc chứ ít dùng que đan. Úi chà, cái năm ấy cả cái
ký túc xôm trò đan và móc khăn. He he, Tây ham vui nên cũng học hành đan khăn
như thật. Lại mới vớ được tình yêu đầu đời nên đan hăng say. Nhưng đan được gần
hết khăn thì có đứa đồn rằng đang yêu mà tặng khăn thì kiểu gì cũng chia tay.
Gớm, sợ xanh mặt. Đan xong có dám tặng đâu. Thế quái nào không tặng mà vẫn chia
tay để nay đơn côi lẻ bóng. He he. Phỉ phui cái lời đồn.
Nhưng mà tình yêu gây ra lắm sự vụ khó lường
thật. Có đứa trong phòng của Tây, nó là sư gia đọc sách nhưng mà mỏi đít thì
sẵn sang ngồi lên sách cho đỡ “nhọc khu”. Quê của nó phát âm như thế. Hế hế. Nó
yêu cái thằng cùng lớp chẳng biết có dạt dào không nhưng mà lâu lâu hai anh chị
ném điện thoại bể cho bỏ ghét nhau. Kinh lắm. Thế mà con ấy thức mấy đêm ròng
để đan khăn cho thằng bồ. Nó đan tỉ mỉ, nhiệt tình, học hỏi các lối đan trang
nhã. Hình như chúng chia tay nhau từ thời năm tư hay sao ấy.
Thời đó, ít đứa có
máy tính và hệ thống 3G chưa phổ biến như bây giờ nên phải xách đít đi mài đũng
quần ở ghế mấy trung tâm đan lát thêu thùa hoặc ở nhà những người biết may vá.
Nay lên trang Youtube gõ cách đan len. Nó ra cho một bờ lô xắc xông video dạy
cách đan các kiểu. Nhiều nhất là các trang nói bằng tiếng Nga hay Ukraina gì
đó. Không hiểu tiếng nhưng nhìn thao tác thì có thể làm theo vô tư. Ôi cái thời
công nghệ số. Ở nhà kết nối Dcom 3G mà có thể học cách đan của bạn bè bên kia
bán cầu. Thế mà nay vẫn ít đan khăn tặng nhau. Không phải vì sợ chia tay mà là
vì nhớ nhau thì gọi điện hoặc chat Facebook cả ngày. Lúc gặp, chỉ ham làm trò mà
người lớn cấm. He he. Nay tặng nhau Iphone chứ tặng gì khăn nữa nhể?
Lúc đang gõ bài viết này, chị Bân hình như gõ
cửa Tây Nguyên rồi. Trời âm u, gió thổi phần phật như này thì chỉ se se lạnh
cho vừa nhớ nhung thôi chứ khó có mưa lắm. Giờ em thì chỉ yêu mưa chứ chả yêu
anh nào sữa sất!
Tác giả ảnh: Minh Ngọc |
Hình ảnh này chụp ở Dak Nông đấy. Hình như một trưa lông nhông
trên đường. tác giả Minh Ngọc Cao Nguyên thấy anh cu này tồng ngồng cưỡi con xe
đạp giữa nắng. Bất chợt thấy tác giả giương ống kính về phía mình, anh cu ngại
quá nên cuống cuồng vừa chạy vừa khóc lao xe để trốn. He he. Nom đáng yêu thế đấy. Nắng Tây Nguyên
vẫn cháy và trai Tây Nguyên từ bé đã hừng hực khí thế xông phá như vậy đấy các
nàng phương xa ạ. Hã hã. Đùa chứ theo tác giả ảnh thì đây là một anh cu người H’Mông
sống tại Dak Nông. Nghe nói con trai H’Mông thường đánh truồng đến khi biết ngại
mới mặc quần. Thế mà đôi lúc xem ảnh về người H’Mông ở vùng núi phía Bắc, Tây
cứ tưởng các bé trai nghèo quá nên không có quần mặc. Hỏi bạn Facebook sống
ngoài đó mới biết chuyện này. Chắc vào Tây Nguyên, họ vẫn giữ nếp sống này.
Buôn Ama Thuột, 13/4/2015
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment