Trung Thu năm ngoái hắn chia tay
người yêu nên năm nay, hắn ngồi hút thuốc lá nơi góc quán cà phê trong tiếng rộn
rã của trống múa lân. Lý do chia tay lãng nhách thôi rồi. Chỉ là nhân dịp Trung
Thu năm ngoái, nàng người yêu nổi hứng trổ tài đảm đang. Nàng gõ google cách
làm bánh Trung Thu. Khi có bánh, nàng chụp ảnh rồi tung lên Facebook. Nàng có
nhắc tên hắn trong cái status ấy. Chờ mãi chẳng thấy hắn còm (bình luận) và
like (ấn nút thích) gì cả. Nàng gọi điện, nhõng nhẽo đòi hắn mở mạng lên coi gấp.
Lúc ấy hắn đang bận đi tặng quà Trung Thu cho một vài nhân vật quan trọng. Đó
là những con người có thể giúp hắn trúng thầu các dự án lớn. Con gái khi yêu
mà. Các nàng luôn coi mình là trung tâm của vũ trụ. Tối hôm đó, lúc gặp, hắn bị
nàng hằn học, mắng mỏ cực kỳ khó chịu. Nàng cáu tiết bảo có cái điện thoại
thông minh mà không sắm được. Chỉ cần đăng ký gói cước 3G hoặc wifi là vào còm,
like khi nào chả được.
Hắn cũng nổi khùng lên. Hắn chửi
lại nàng rằng anh nói với em bao nhiêu lần rồi. Anh không thích sờ mát phôn
(smarphone). Thời đại bùng nổ trào lưu chơi mạng xã hội. Ai cũng thèm có một
cái. Bọn đối tác của anh, đông hơn quân Nguyên. Mỗi đứa chỉ cần khen khéo cái
điện thoại của anh đẹp thế. Anh đố dám không tặng nó cái ấy đấy. Chưa có cái điện
thoại nào được sờ ấm tay. Thôi dùng điện thoại ném chó rồi chó chết, còn nó vỡ
ra lắp lại vẫn a lô như thường cho khỏe. Tiền đéo đâu mà vãi cho chúng từ A đến
Z thế. Hết quà Trung Thu đến quà Tết Dương rồi sang Tết Âm Lịch. Tiền mừng con
sếp đi du học và cả tiền cho vợ sếp đi thăm chùa chiền. Nàng làm như tiểu thư
gia giáo lắm. Nghe có vẻ dị ứng với từ “đéo”. Ô thế là giận dỗi và chia tay.
Đơn giản như đang giỡn. Nhưng hắn còn đau lòng lắm.
Bọ xít hút máu con sâu. Trông cứ như đang cứu sâu ấy nhỉ? - Tác giả ảnh: Thanh Tb |
Ngồi ở góc quán, hắn ngắm thiên hạ
đón Trung Thu. Đội múa lân của bọn trẻ con lít nhít đi bên hàng rào, chuẩn bị đến
cổng quán. Bà chủ đã lanh lẹ đóng gấp cái cổng. Hắn hỏi sao phải làm thế, để
chúng vào múa cho vui mắt cũng được mà. Bà chủ bảo mấy đứa trẻ con cả năm chẳng
tập lần nào. Tự dưng mấy ngày cận tết Trung Thu, rủ nhau rung rung mấy cái đầu
Lân để đi xin tiền thiên hạ chớ có hay ho gì đâu. Không cho chúng tiền. chúng
đánh trống om sòm khó chịu lắm. Đánh trống cũng không đúng nhịp nữa chớ. À, hắn
hiểu rồi. Một kiểu lợi dụng văn hóa để xin tiền đó mà. Đời lắm khi buồn. Chỉ
mong văn hóa là cái còn lại sau cùng khi con người ta mất hết mọi thứ. Thế
nhưng xem ra, văn hóa mất trước khi mất tiền rồi. Hắn chán. Hắn bỏ dở ly cà phê
ra về.
Bước lững thững giữa đường, bỗng
dưng hắn đá phải xác một con chuột. Ngó thấy cái biển hiệu bánh Trung Thu, hắn
lắc đầu, tặc lưỡi, bảo khổ thân mày, chắc chỉ vì thèm miếng bánh ngọt nhỏ nhoi
mà mắc bẫy. Loài người chúng tao vì muốn giành lấy vị ngọt cho riêng mình nên tranh
đấu đến mệt nhoài. Không muốn mất nhiều sức thì phải dùng thủ đoạn. Sính lễ
nghĩa cũng là một thủ đoạn mày ạ.
Để dự án nhanh có vốn đầu tư. Mấy
nay hắn bạc mặt lo quà cáp các thứ tặng những người liên quan. Hắn đang sợ sống…
Buôn Ama Thuột, tết Trung Thu năm Ất Mùi 2015
Tây Nguyên Xanh
Khi nhân cách và lòng tự trọng đã mất,người ta chẳng còn giữ được cái gì cả.Buồn nhỉ?
ReplyDeleteVâng! Quá buồn
Delete