Những năm cuối thập niên 70 và đầu
80 của thế kỷ 20, dòng người di cư đến Tây Nguyên khi ấy có ba dạng chính: nông
dân ở vùng chiêm trũng đi làm kinh tế mới, giang hồ các xứ tìm nơi hùng cứ và
công chức các miền khác nhận lệnh vào kiến thiết lại các thị xã. Hồi ấy, còn có
nạn Phun Rô cho nên đường đến Tây Nguyên đã xa lại càng thêm xa. Bây giờ, từ
thành phố Buôn Ma Thuột (Dak Lak) xuống thành phố Quy Nhơn (Bình Định), xe ô tô
chạy khoảng 7 tiếng đồng hồ là tới. Đó là tài xế vừa chạy vừa tán gái á. Nếu chạy
bạt mạng thì 5 tiếng thôi. Vậy mà thời kỳ còn Phun Rô ấy, đi hết…3 ngày. Xe
đang chạy mà nghe báo động có Phun Rô bắn phá thì phải lánh vào nhà dân, hôm
sau chay tiếp. Nói thẳng ra, an ninh của Tây Nguyên thời ấy: ai mạnh thì sống,
ai vống thì ngoẻo.
Lại nói đến sự phân bố dân di cư
khi ấy. Nông dân thì được sắp xếp sống ở những khu tập thể và được phân làm
công nhân cho các nông trường cây công nghiệp ở sâu trong các huyện. Công chức
các miền nhận lệnh về Tây Nguyên thì được phân vào làm ở trung tâm thị trấn của
huyện hoặc thị xã của tỉnh. Dân giang hồ sống ở vùng giáp ranh giữa thị xã và
huyện. Giang hồ tứ chiếng quy tụ về Tây Nguyên đa số núp dưới cái bóng kinh
doanh. Thằng nào giành địa bàn mần ăn thì oánh chết bà nó ngay. Có một chàng
thanh niên đất võ Bình Định lên Buôn Ma Thuột sống. Ở Dak Lak, người Bình Định
chủ yếu sống ở vùng giáp ranh giữa thành phố Buôn Ma Thuột và huyện Krong Pak.
Tức là khu vực quanh chợ đầu mối Tân Hòa và khu du lịch buôn Ko Tam bây giờ. Lượng
ve chai trên toàn thành phố được đổ về khu vực này để tiêu thụ. Dân ở đây giàu
lên nhờ…rác. Khi có vốn dày thì họ mở cửa hàng bán xe nông nông cho dân trồng cà
phê sống trên trục đường quốc lộ 26 lên mua.
Trên đường phố Kon Tum - Tác giả ảnh: Đình Dũng |
Anh chàng thanh niên ấy lên đây với
hai bàn tay trắng. Đi nhặt và vay vốn của bà con đang sống ở đó để thu mua ve
chai, bán lại cho các xưởng tái chế. Có bà lái buôn kia không muốn bị giành địa
bàn. Bà ấy thuê một thằng cớm đến đánh giằn mặt anh chàng Bình Định kia. Đến nơi,
thằng cớm thách rằng mày qua được ba chiêu của tao thì ở lại, nếu không thì chết
với tao á con. Chàng trai đất Võ bảo được rồi, nếu tao đỡ được ba chiêu của mày
thì mày cũng phải chịu ba chiêu của tao. Vậy là đánh!
Tất nhiên, con nhà võ chính tông
đỡ được ba chiêu của thằng giang hồ vặt kia. Thằng kia cứ cậy mình to khỏe hơn
nên đến đòi “xử đẹp” con người ta vậy thôi chớ có tài cán võ vạch gì đâu. Đến
lượt, chàng trai kia trả đòn. Chiêu thứ nhất của anh chàng là tạt một nồi nước
đang sôi vào người thằng cớm. Bà lái buôn kia phải đưa thẳng chã đi viện. Đêm
đó, anh kia mang con dao vào tận bệnh viện, hỏi mày đủ sức tiếp chiêu thứ hai
không. Thằng cớm lạy dài xin tha. Mặc dù cái tên Tr của mình, anh ấy nắn nót
mãi mới ghi được nhưng nay tiền rung rính hầu bao. Các con đều là dân trí thức.
Anh chàng này lấy vợ mới vui.
Giang hồ khét tiếng rồi mà. Ai muốn gả cho con gái cho thằng cu như thế chứ. Xung
quanh đó, có một nàng xinh lắm. Trai quanh vùng thòm thèm miết nhưng đố thằng
nào bén mảng trước cổng nhà nàng được năm giây đấy. Anh kia oánh thấy mẹ nó luôn.
Đánh đau đến nỗi mong thấy mẹ để được dỗ dành á. Chàng cứ thế rung đùi ngồi xem
tuổi xuân của nàng phai theo ngày tháng. Cuối cùng chàng cũng có được nàng. Cái
biệt hiệu Tr Cà Giật có từ đó.
Nếu không sứt đầu mẻ trán, chắc
người ấy không có ngày huy hoàng hôm nay. Chép lại những gì nghe lại để tự
khuyên mình phấn chấn phát nào. Hôm qua tuyệt vọng, nước mắt chảy như vừa đánh
rơi mối tình đầu nữa mới kinh chứ. Haizzz, mình thât là yếu đuối quá đi. Thua
keo này ta bày keo khác vậy.
Buôn Ama Thuột, 15/10/2015
Tây Nguyên Xanh
Sao lại Gianh hồ một thưở nhể? view của em sắp kịp anh rồi đấy
ReplyDeleteHe he, em gõ nhầm
DeleteAnh hung bàn phim roi ma
Delete