Các bạn đã có ai từng như tôi chưa nhỉ, xuất phát lúc 4h16
phút, một mình với một con đường vắng hoe, tối om, chạy xe máy hơn 50km từ thị trấn Năm Căn để kịp đón bình
minh ở cột mốc Mũi Cà Mau như tôi chưa nhỉ. Thế mà tôi đã đi. Trời tối và không
khí se lạnh vì xuyên rừng ngập mặn. Tôi chỉ biết hai bên đường có cây thôi chứ
không biết cây xa hay gần mé đường, lúc về mới biết rõ. Lạ lắm. Tôi không hè sợ
hãi. Vừa đi vừa chờ xem rừng đáp trả gì khi xe của tôi thả tiếng ồn vào thinh
không. Chẳng có gì ngoài tiếng một loài chim… Tiếng chim gọi bạn gọi bầy, nó mới
ai oán làm sao. Nó nghe tha thiết, da diết lắm. Nó tạo cảm giác bồn chồn, cô
đơn, và kích thích sự tò mò nữa. Đến cầu Rạch Tàu thì mặt trởi bắt đầu hé môi
cười ở phía đông và tặng tôi những dải sáng xòe ra hình nan quạt. Tuyệt vời,
tôi lấy điện thoại ghi lại luôn. Sau đó, tôi bắt đầu được thấy sơ sơ mặt mũi những
con chim đã kêu kia. Nó là con chim Bói Cá Bồng Chanh.
Vui hơn nữa đó là khi quành vào khu vực xã Đất Mũi, có đôi bạn
chim Khách cứ nhảy vờn quanh cành cây hót líu lo. Ơ, cứ như chúng nó báo với
dân là có tôi đến thăm đất mũi. Yêu quá đi. Nhưng khi lắp xong ống kính thì
chúng bay mất. Có những khoảnh khắc mang cảm giác thiêng liêng lắm. Như kiểu trời
chỉ cho xem, có thấy, cho cảm nhận chứ không cho lưu lại thì có cố chờ cũng
không được gặp lại nữa. Những ai đã từng cầm máy ảnh, có lẽ biết điều này.
Chúng nó, cái bọn Bồng Chanh ấy, thân thiện với nhà dân lắm.
Chúng bắt được mồi nhé, chúng bay lên mái nhà dân tung mồi lên để đớp nuốt. Dân
hình như coi nó chẳng quan trọng gì như thái độ của tôi với loài chim sẻ. Ừ,
như thế cũng được. Cho dễ bảo tồn đa dạng sinh học. Cứ thế đã. Sẽ trở lại đất
mũi với tư cách khác chứ không phải đi sờ nắn hình hài đất nước nũa.
Thành phố Rạch Giá, Kiên Giang, 29/4/2017
Tây Nguyên xanh
0 comments:
Post a Comment