Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Friday, June 30, 2017

BỖNG DƯNG MUỐN THẤU CẢM HAI CHỮ “CHOÃI TRẦN”

June 30, 2017

Share it Please
   Là bởi vì sáng ra lướt facebook, lão nhà thơ Văn Công Hùng đăng lại bài Nhìn Ra Cửa Sổ mà lão ấy đã viết từ dịp Trung Thu 2003. Đọc xong bài thơ, Tây cứ lấn cấn ở hai từ Choãi Trần trong câu “Choãi trần ngậm mưa ngút đầu môi”. Công việc của Tây phải đi bộ nhiều nên đôi khi trong đầu hay ngẫm ngợi. Cả sáng nay cứ nghĩ về cái sự choãi trần ấy. Chợt nhận ra, bài thơ đó mà không có “choãi trần” thì hỏng.

Lão ấy viết trong lúc ngắm trăng thu qua cửa sổ. Úi giời, cảm giác nằm choãi vươn tay ra, chống cằm lên bắp tay và thả cho tâm hồn mình “trần truồng” quyện vào thiên nhiên đất trời bên cửa sổ mùa thu. Oa cha ôi, ai cũng thích làm nhà thơ là bỏi vì ưng cái cảm giác phiêu diêu ấy. Tây không giải mạo chứng cứ nhé he he, thì đây mở đầu bài thơ lão ấy viết rằng “bay cùng ý nghĩ vẫn vơ/ Sợi khói ngoằn ngoèo vương trên chum hoa sữa” nhé, Rõ là nhà thơ đang thả hồn đi hoang còn gì. Có điều lão ấy điêu, hình như lão ấy không hút thuốc lá. Cơ mà cứ phải có thêm tí khói thuốc cho nó gợi cảm giác đơn độc. Ăn điểm thương cảm của người đọc ngay. He he. Và lão đã ‘ném nỗi buồn vào đêm” rồi thì rõ ràng là tâm hồn trần như nhộng rồi còn gì nữa.

    Và, choãi trần ở đây hình như là cả hạt sương và nhà thơ cũng choãi. Sương choãi mình lên phiến lá. Người choãi mình ngắm sương đêm. Nhưng sương mỏng quá. Chả thấy gì, chỉ nghe tiếng rơi của “tập đoàn những hạt sương” khi gắn kết với nhau tạo thành giọt nước to như giọt mưa. Và gã nhà thơ ngóng cổ lên ngắm trăng rằm, giọt sương to như giọt mưa ấy rơi cái bộp vào môi nên có ngay hai câu: “nghe lãng đãng giọt sương vừa chạm lá/ choãi trần ngậm mưa ngút đầu môi”. Là tôi cứ cố tình giả thiết như thế chứ ngồi bên cửa sổ, cây ở xa xa, giọt sương đâu mà rời lá đọng lên môi. Hĩ hĩ. ừ thì thông cảm cho văn chương thơ phú tí, nó phải phi thực tế một tí mới hay.
     Rồi, sau khi thú nhận mình đã choãi trần ngắm thu thì lão bắt đầu thổ lộ nỗi lòng với nàng thơ. Rằng thì lão đang nhớ nàng của ngày xưa, áo nâu song bên bờ ruộng, có tiếng ếch kêu (nhà thơ dung từ hát ca cho nó nuột”. Và thuở ấy, lão rón rén ngắm nàng, rón rén mơ được tỏ tình với nàng như chàng ếch trong chuyện cổ tích. Lão ấy nhớ “mái tóc bão bùng mưa chợt thức” của nàng. À, mái tóc ấy như thế nào thì đừng dại đi hỏi nhà thơ nhá. Thơ là cứ phải ghép những từ đơn giản nhưng không ai tưởng nó có thể ở trong một chỉnh thể trang trọng một bài thơ như thế. He he.
     Nhà thơ cứ choãi trần tâm tư như thế cho đến khi tiếng chuông chùa vọng xa. Thầy tu bận áo nâu sòng sửa soạn đọc kinh sáng. Tỉnh ngộ cũng là lúc nhà thơ nhận ra hiện thực chắc có gì ngoài cảnh thu và tâm hồn mỏng manh của chính mình.
    Kết bài một phát nhỉ? Tây thích cái cụm choãi trần ấy., Đơn giản vì thanh điệu của âm choãi là thanh ngã. Nghe rất lả lướt. nũng nịu. Tiếng Việt nhờ có thanh ngã mà mượt hẳn ra. Đã thế còn ghép với chữ “trần”, đọc lên cứ thấy mộc mạc mà kiêu sa làm sao.

Tây Ninh, 30/6/2017
Tây Nguyên Xanh

Bài thơ ấy đây :
NHÌN QUA CỬA SỔ 
(tác giả Văn Công Hùng)
Thấy một cơn gió lếch nhếch
bay cùng ý nghĩ vẩn vơ
sợi khói ngoằn ngòeo vương trên chùm hoa sữa
ném nỗi buồn vào đêm.

Dâng lên vầng trăng nửa tháng
ru vời xa ảo ảnh thiên đường
nghe lãng đãng giọt sương vừa chạm lá
choãi trần ngậm mưa ngút đầu môi

Thấy hình hài rón rén cơn mơ
hát tiếng gù của ếch
con ếch xanh vụt về chớp mắt
thấy mình đi bên bờ ruộng mưa rào

Áo đỏ như cánh buồm ngược sóng
chập chờn khô thắp đuốc dốc đi về
mái tóc bão bùng mưa chợt thức
em gửi bằng thương nhớ E Mail

Chợt ngộ tiếng chuông trắng xanh thiên sứ
sồng nâu chấp chới lạc bước miền xa
ngộ rồi thì tỉnh nhìn ra cửa sổ
mưa trộn trăng và em mắt nhìn...

Trung thu 2003. 11/9.

0 comments:

Post a Comment