Tác giả ảnh: Thành Vương |
Em đẹp lắm. Nhìn
thấy em mà các trai không muốn tí toáy sờ mông chạm vếu thì có tội với “gã đàn
ông” trong người. Trời trời, cái mông ấy cứ đánh võng sau mỗi bước chân tự tin
làm biết bao nhiêu gã xốn xang. Chả biết cơn cớ làm sao, em quen cái thằng phu
tiền kia. Gọi là phu tiền vì hắn chuyên làm đầu nậu rửa tiền cho các quan chức
lớn kiêm luôn mối lái gái gọi cho các vị ấy luôn. Ban đầu hắn giúp trưởng thôn
hợp pháp hóa các khoản thu chi ngân quỹ, sau này thì những khoản to to hơn và cứ
thế hắn quen biết nhiều. Hắn hưởng phần trăm hoa hồng là đủ tiền chơi nhởi với
các gái khắp năm châu rồi. Đời khéo sắp xếp thật. Cô vợ của hắn ghen tuông thôi
rồi. Có thằng quan nọ mới vớ được tiền tham nhũng ở đâu đó, chuyển cho hắn nhờ
rửa tiền. Hắn chuyển luôn cho con bồ (là cái ả mông to cong cớn kia) kèm theo
cái bản cam kết cấm thằng nào được hít mùi nước hoa của nàng trong mấy năm trời.
Những mười mấy tỉ kia mà, khiếp, nghe con mụ hàng cá đầu cổng chợ xuýt xoa mà
ngỡ tiền người ta nhiều như lá mít ấy.
Vấn đề là tiền đếch phải của gã
phu tiền kia. Nhưng lỡ mê gái đẹp rồi, làm sao giờ? Với lại đẳng cấp đàn ông là
đi dự tiệc được sánh vai với gái xinh nhất tỉnh. Hắn cũng phải có chứ. Thằng
quan nhờ rửa tiền chờ mãi chả thấy hoàn vốn nên nhỏ nhẻ hỏi han. Hắn cứ bảo cố
chờ thêm đi anh. Thực ra là chờ tiền thằng khác rót vào để trả cho thằng này. Quan
sốt cả ruột, quyết định đi đơm chuyện chân dài cho cô vợ của gã phu tiền nghe.
Úi giùi, cứ ngỡ thị sẽ đi tìm rồi xắn áo, vén váy, mặt xanh nanh vàng, vỗ háng bèm
bẹp nhảy vồ vào mặt tình địch. Nhưng
không, cô vợ điềm tỉnh hỏi chồng tiền đâu và ra giá nếu không đưa con ấy ra tòa
thì sự nghiệp của anh tan tành thành mây khói. Vợ mà, bí mật gì của chồng chả
biết. Quá tuổi để có thể làm lại từ đầu. Hơn nữa trong thời đại nhiễu nhương
này. Làm ăn ở lĩnh vực mới đâu có dễ. Hắn buộc phải nghe lời vợ. Hắn vẽ kế hoạch
tống tình nhân vào tù. Chúng nó lôi nhau ra tòa nên tớ, xin giới thiệu, chủ tịch
tỉnh Nhàn Cư phải phải đi tham dự với tư cách đi để nghe lời giáo huấn cách dạy
công dân của mình làm người tốt. Là bởi vì cô em đẹp mê ly kia có hộ khẩu ở huyện
Hương Phấn của tỉnh Nhàn Cư. Cả huyện ấy sống nhờ buôn hương bán phấn cho bọn tỉnh
khác.
Luật bất thất thành văn rằng
không tiền thì không được luật pháp bảo hộ nên tỉnh Nhàn Cư của tớ không có lực
lượng vũ trang, không công an, không tòa án. Mọi sự cãi vã đều tìm đến chủ tịch
tỉnh kêu la thảm thiết. Mà tớ thì…hĩ hĩ, nhờ ngày ngày cày game, chơi facebook
và check in tất cả các địa điểm đàn đúm ăn chơi trụy lạc mới ngoi lên được cái
chức chủ tịch tỉnh Nhàn Cư này. Cái chức này chỉ được trao cho ai hư hỏng nhất.
Lên được chức ấy thì hay được ăn ké (nói đúng hơn là ăn chực) trong các bữa đi
chơi của kẻ lắm tiền. Họ cần người chỉ chỗ xả xì chét và tớ là người vẽ đường
cho hươu chạy he he.
Ra tòa, tớ được dặn kỹ là im mồm
dù cho công dân của tớ bị chửi oan ức đến đâu. Nếu không, kinh phí rót về cho tỉnh
nhà eo hẹp. Nếu thế thật thì tớ lấy chó gì mà tham nhũng. Và tớ cũng phải có
nguồn để bịt mõm bọn đang công tác cho tờ Nhàn Cư Nhật Báo nữa. Lâu lâu chúng nổi
hứng cho hình ảnh cái dinh thự to chà bá lửa của tớ lên mặt báo thì lôi thôi lắm.
Tớ ngoan rất.
Trong lúc chờ phán quyết cuối
cùng, tớ nhìn công dân của mình với ánh mắt bất lực. Thằm gửi đến em đôi dòng rằng
xin lỗi em, lương tâm tôi cắn rứt lắm nhưng đây là lỗi hệ thống, không sửa được.
Sửa được thì có mà phá chế độ. Ồ, chuyện nhớn nhắm. Thôi hãy tù tội đi em, sau
này em sẽ được tôn xưng là liệt sĩ bảo vệ bình yên cho nước nhà. Nhé em.
Tây Ninh, 28/6/2017
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment