Má mình kể, trong thôn, không ai thương vợ như bác BL, không
ai lội sình vớt trai giỏi như bác BL và cũng không ai chơi thân với Ba Má mình
như vợ chồng bác BL. Cái thôn ấy toàn người Quảng Nam định cư từ trước hòa bình
1975, lọt thỏm có gia đình mình là người Nghệ An. Hai chị em nhà mình từ khi bi
bô tập nói đã nói rặt giọng Quảng vì ngày nào cũng chơi với đàn con của bác BL.
Hồi ấy mình hay chạy sang nhà bác BL xin bác bà cái bánh in
để ăn trong lúc chờ ba với bác ông đi làm mộc cho “dân tộc Cao Bằng” về. Khoảng
thời gian đó, người dân tộc miền núi phía Bắc di cư vào Tây Nguyên đông lắm. Cứ
người da trắng mà nói tiếng Kinh lơ lớ thì bị xếp vào dân tộc Cao Bằng để phân
biệt với người Ê Đê da ngăm bản địa. Người Kinh đi đào giếng thuê và dựng nhà
cho dân tộc Cao Bằng ở tận huyện Krong Bông. Ba mình và bác BL cũng kiếm sống bằng
cách ấy. Bác BL không để vợ nhúng tay vào việc đồng áng bao giờ. Bác làm hết.
Trời mưa, bác bà đổ bánh xèo rồi kêu chả nhà mình sang. Đàn ông nhắm rượu, đàn
bà ngồi hàn huyên bên lò bánh bánh xèo. Ba mình yêu văn hóa Quảng Nam đến nỗi
sau này khi xây nhà mới, ba làm cái gác xép y xì của kiểu nhà ở phố cổ Hội An
bây giờ. Nhưng đau lòng thay…
Năm 1993 Ba mình xin được làm công nhân nên chuyển chuyển
nhà lên cách chỗ cũ 20 km. Ba Má mình lo chăm cà phê con và gây dựng kinh tế. Đến
tận năm 1997 mới xây được nhà, cuối năm đó về tìm lại hàng xóm cũ, những mong mời
bác BL lên ăn bữa cơm mừng nhà mới. Nhưng tất thảy đều rụng rời chân tay khi
nghe hàng xóm kể bác BL đã chém vợ thành mấy khúc. Không rõ sự tình như thế
nào, chỉ nghe kể rằng hôm đó trời năng bác ông bị đau. Bác bà đem rìu ra chẻ củi
ngoài sân. Bác ông thương bác bà nên quát rằng vào nhà đi, để đó tao lo. Bác bà
lại thương bác ông nên bướng, không nghe. Trong cơn điên loạn không kiểm soát,
bác ông giật lấy cái rìu, chém chết bác bà bằng nhiều nhát. Người ta bảo bác bị
ma nhập mới làm thế chứ đời nào một người thương vợ như thế lại nỡ…Tất nhiên
bác ông bị bắt nhưng bác sĩ chuẩn đoán bác ấy bị bệnh tâm thần. Bác ấy không bị
tống giam hay tử hình nhưng cứ sống cuộc đời điên loạn, mắt bác lúc nào cũng đỏ
ngàu, để lại nỗi đau cho những đứa con. Có khi tỉnh giấc bên mộ vợ, bác ấy gào
lên thống thiết hỏi trời ơi, ai đã giết vợ của tôi.
Viết cái này ra,
là “hy vọng” người vợ vừa bị bắt vì tội chặt xác chồng giấu mỗi khúc mỗi nơi
kia bị điên hay bị ma nhập thật chứ người bình thường thì sao mà ác thế, kinh
hoàng thế. Ai mà dám lấy vợ nữa. Ai dám tin hôm nay kết hôn, 10 năm sau vợ hoặc
chồng mình sẽ để mình sống sót sau một cuộc cãi vã. Bỗng dưng sau một mâu thuẫn
chả rõ to hay nhỏ, xã hội mất đi hai con người. Cô ấy bị tiêm thuốc độc là chắc
rồi nhưng để lại nhức nhối cho toàn xã hội. Khủng khiếp!
Bến Cát, 18/12/2017
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment