(Chuyện thật như phịa)
Chiều muộn, ghé tiệm photocopy chụp ảnh để củng cố hồ sơ cho
công ty làm thẻ ngân hàng. Trong lúc chờ in ảnh, có anh chàng quê Vĩnh Long
phanh xe kít một phát, nhướng cổ hướng về chị chủ hỏi tiệm có nhận đánh máy
không. Chị ấy (theo nhãn quang của mình mới chiếu vào) vẫn còn lè lưỡi quanh viền
môi uốn theo từng nét chữ trong sơ yếu lý lịch của chị ấy thì dễ hiểu vì sao chị
ấy trả lời rằng nhân viên đánh máy hôm nay không đi làm. Anh kia có vẻ sốt sắng
lo âu, mình nhanh nhảu hỏi anh có cần gấp không. Anh ấy nói ngày mai phải có.
Mình bảo anh ơi, đưa em đánh máy cho. Giờ nọ phút kia, ra tiệm này mà lấy giấy,
anh trả tiền in thôi. Tiền in cũng chẳng mấy đồng nhưng để người khác luôn cảm
giác mắc nợ chúng ta cũng là một tội ác nên để anh ấy trả thì hơn.
Chạy về phòng, mở laptop gõ nhanh cho người ta. Tưởng phải
đánh cái gì, ai dè chỉ là cái đơn xin việc được đánh lại y nguyên nhưng phải
thay đổi tiêu đề từ Đơn Xin Việc thành Đơn Dự Tuyển. Hỏi anh ấy vì sao phải thế,
anh chỉ nói công ty ép làm thế. Đi in cho anh ấy xong, giờ nghĩ lại cứ thấy
công ty nào đó cũng kỹ tính quá. Họ muốn nhân viên của mình lấy năng lực đi ứng
tuyển chứ không phải đi xin. Không có năng lực thì có quỳ xin, khóc ngất ra đó
cũng không cho việc làm.
Bến Cát, 12/3/2018
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment