Nó bảo nó yêu mảnh
đất Tây Nguyên. Tôi không tin, nhưng giờ thì rồi. Nó lẳng lặng bốc một nắm đất
rồi nâng niu chụp ảnh như thể nâng hoa, nâng vàng, nâng ngọc. Người ta đến với
Tây Nguyên của tôi để mong khám phá cái nét “trinh nguyên” của núi rừng, thưởng
thức “tiếng khóc” của thác. Còn nó, còn thiếu đặt môi hôn lên đất nữa thôi. Sao
mà nó tinh tế thế, nâng niu đất nghĩa là nó sẽ có tất cả “sản vật” của mảnh đất
này. Từ nông sản đến gái đẹp đều sẽ là của nó.
Đất ấy bao dung đến
nỗi sẵn sàng nuôi bất cứ đứa con nào mà người gieo mầm vào. Đất Tây Nguyên có lẽ
một trong những loại đất trồng được nhiều loài cây nhất chứ còn gì nữa. Trên những
hạt đất ấy, có bàn chân mềm mại của những người cô gái của núi rừng nhẹ nhàng
chạm lên mỗi ngày. Đất nhảy múa, đất hoan ca tung bay theo từng bước chân của
các nàng giữa mùa khô và quyến luyến bám chân nàng vào mùa mưa. Đất chung tình
hơn cả.
Có một cuộc chia
tay đẫm nước mắt giữa một người con gái và những hạt quê nhà cô ấy. Hôm đó cô
buộc phải rửa xà bòng cho sạch đất khắp cơ thể cô ấy. Cô ấy tắm rất lâu. Cô vặn
nhẹ vòi nước, ngắm đất trôi từ bàn tay cô ấy trôi ra. Cô ấy biết đất đang khóc.
Tiếng vòi nước đã át tiếng khóc của đất rồi. Đất cố bám vào kẽ móng tay mà rồi
vẫn phải rời ra. Cô ấy phải xuống phố mưu sinh với cái nét tinh tươm để người ở
đó không chê cô quê mùa. Có những chiều cô thèm nằm lăn lê bò toải trên hiên
nhà đầy bụi như thuở nào còn thơ bé.
Đất là mẹ, đất là
cha, đất là nhà, đất là quê hương nên đất là tiền là bạc là cái cớ để người ta
lừa lọc, cướp bóc của nhau. Có chút tiền, hỏi nên đầu tư gì. Người ta bảo nên đầu
tư vào đất. Xem tờ báo, chuyện hằng ngày vẫn là tranh chấp đất đai. Đất không
hiền như ta vẫn thấy. Cứ im im như thế mà có thể chôn vùi mọi sinh linh trên
cõi đời này. Ôi đất.
Bến Cát, 21/4/2018
Lời: Tây Nguyên Xanh
Ảnh: Nguyễn Hiếu
0 comments:
Post a Comment