Quê hương thương mấy
cho vừa. Ai đã nói câu ấy để rồi người nào nghe cũng thấy nặng lòng. Người viết
bài này van nỗi nhớ nhà tránh xa tôi ra mà chưa bao giờ nó nghe lời cả. Trở về
Tây Nguyên giữa mùa mưa. Sáng sớm mom cái lá cỏ trong nắng cũng thấy yêu, thấy
đẹp. Lá mọc trong những ngày mưa, nó mỏng manh đến lạ. Một nửa lá vươn mình đón
gió, một nửa mềm yếu cứ lả lơi trong gió. nắng như xuyên thấu được nó. Nắng vàng hươm hươm. Nhưng mây như một cô ả sống
buông thả vậy. Mây say đắm mặt trời. Mây sẵn sàng ôm hôn mặt trời bất cứ lúc
nào. Ôi cái gọi là tình yêu của thiên nhiên. Nó làm cho nhân gian không có nắng,
thậm chí ướt nhẹp cả cõi nhân sinh kèm theo dó là tiếng rên vụng về vang vọng từ
bầu trời, dân gian quen gọi là tiếng sấm. Cỏ cây được sản sinh nhờ những phút
ân ái ấy.
Là đứa ất ở dở người
làm như đắm đuối với quê hương mới cảm nhận về cỏ cây như thế chứ nông dân á, cứ
cuốc mà xẩy, cứ máy mà đánh cho cỏ nát ra. Đất sinh ra cỏ, đất nuôi dưỡng cỏ
nhưng đất phải nín câm ôm ấm từng cọng cỏ ngã rạp vào lòng mình. Biết làm sao
được, tạo hóa sinh ra sự thánh thiện và cũng chính tạo hóa đính kèm sự tàn nhẫn
tồn tại. Cỏ run rẩy ứa nhựa, tạo mùi hương hòa quyện với hơi đất tạo mùi hương
lan tỏa nhẹ nhàng. Mùi hương ấy, nó đăc trưng lắm. Nó tạo cảm giác thơm thơm,
ngòn ngọt. Nó là mùi trong thuở ấu thơ theo bố mẹ lên rẫy. Bố cuốc, mẹ chỉ cho
con tên từng loại cỏ, dặn dò loại nào có thể ăn được, đổi tên cho nó thành rau.
Và con cứ thế nhặt nhạnh, rũ rũ cho hết đất bám trên rau rồi gom bỏ vào bao chờ
đến trưa về cho mẹ nấu canh tập tàng (đủ thứ loại rau ăn được nấu chung vào).
Trong buổi cuốc cỏ
vã mồ hôi, mẹ thổi nhanh nồi cơm, con gái nhặt rau. Con trai soạn chén. Bố kê
bàn ghế chuẩn bị dọn cơm. Bên nồi cơm, tô canh phảng phất khói. Cả nhà vừa ăn vừa
nói chuyện rôm rả. Một thước phim nhỏ về vùng nông thôn Tây Nguyên một ngày mùa
mưa như thế đấy.
Buôn Ama Thuột, 30/6/2018
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment