Nó chỉ là di ảnh. Con Voọc Chà Vá Chân Nâu trong ảnh đáng yêu, đáng thương, đáng được bảo vệ kia đã chết trên chuyến xe cứu hộ từ Bình Định về Ninh Bình. Trang Facebook chính thức của trung tâm cứu hộ linh trưởng nguy cấp, vườn quốc gia Cúc Phương vừa loan tin cách đây ít phút. Nó đã quá kiệt sức vì sốc vì chấn động mạnh khi cùng mẹ lăn xuống đất. Nỏ chưa kiểu gì, chỉ biết là bỗng dưng mẹ nó rơi bộp xuống gốc cây khi nó đang ôm bụng mẹ. Nó cảm nhận mẹ nó giãy giãy rồi tự nhiên dòng sữa ngọt ngào không tuôn ra sau mỗi lần nút nữa. Nó khát, nó đói. Ai đó cầm nó như cầm một cái dải khoai rồi thả vào cái bao. Nó không hiểu tiếng của con người, nó chỉ biết là bỗng dưng có vài người đến vuốt ve, dúi vào mồm nó những thứ quả và lá rất lạ lùng. Nó đói nên cứ nhai bất cứ thứ gì. Nào ngờ sau đó nó bị đau bụng. Nó hét lên nỗi đau thống thiết nhưng người ta lại nghĩ nó khóc nhớ mẹ đó mà, vài ngày lại nín thôi. Và rồi lại có một vài người đến nữa, lần này nó được ủ ấm trong khăn, được cho uống sữa không đường (cũng na ná sữa mẹ nó!?!) Nhưng nó mệt quá, không gắng lên nổi. Nó nhắm mắt...ra đi. Chỉ còn lại nước mắt trên gương mặt những con người chạy cả ngàn cây số vào giành sự sống cho một sinh linh bé nhỏ.
Nó chết trong bối cảnh lãnh đạo bộ Tài Nguyên và Môi Trường đề nghị mọi người từ dân thường đến lãnh đạo không nhận, tặng quà tết bằng động vật hoang dã nguy cấp. Hoan nghênh chứ, vô cùng ghi nhận tấm lòng của quý bộ. Ghi nhận thật sự chứ không phải ghi nhận để có cớ khơi mào cho cộng đồng mạng cùng nhau hùa vào chửi các nhà lãnh đạo ngành môi trường. Nói gì thì nói, dân tình bây giờ biết nhều hơn về động vật quý hiếm. Kiêng nể pháp luật hơn. Các vụ cứu hộ được báo từ dân xuất hiện nhiều hơn. Rõ ràng là các cuộc tuyên truyền đã có hiệu ứng tích cực. Nhưng buồn thay, con vật ấy vẫn chết. Nó chết trong sự thắc mắc rằng thịt của đồng loại nó ngon lắm hay sao mà người ta muốn giết thịt bố và mẹ nó. Có người trả lời với kẻ viết bài này là người ta săn Voọc để giả làm...khô nai bán trong dịp tết.
Tết, nỗi sợ hãi cho các bà nội trợ khi đi chợ, sự hoang mang của các nhà bảo vệ rừng. Không ít người đã cố tình dửng dưng với tết nhưng rồi vẫn bị nó cuốn vào. Tết không phải để ăn no và ăn ngon nữa. Tết để ăn vật lạ. Không ai kiểm soát được bất cứ điều gì, chỉ tặc lưỡi: Tết mà!
Thị xã Bến Cát, 28/1/2019 (23 tháng chạp năm Mậu Tuất)
Lời: Tây Nguyên Xanh
Ảnh: EPRC
0 comments:
Post a Comment