Mọi trao đổi xin liên hệ: bientaynguyen@gmail.com

Sunday, May 26, 2019

CÓ MỘT NGƯỜI CON ĐƯỢC MẢNH ĐẤT TÂY NGUYÊN ‘CHẠY ĐIỂM” CHO ĐỖ ĐẠI HỌC

May 26, 2019

Share it Please

    Năm ấy, xứ Nghệ đang mưa phùn ngày xuân. Có giấy gọi đi nghĩa vụ quân sự. Hắn tạm biệt cha mẹ, vác ba lô lên đường ra Thái Nguyên theo lệnh. Ra đó, cũng tán được cô em hái chè rồi. Bỗng thủ trưởng đơn vị hỏi có ai biết nghề mộc không. Hắn giơ tay. Thế là tạm biệt cô em hái chè, chả biết có kịp hôn cô nàng không nữa. Hắn theo xe vào Kon Tum...xén gỗ phục vụ cho quân đoàn trong này. Hết nghĩa vụ, lại hứa hão với cô em Kon Tum nào đó là anh sẽ quay lại thăm em, rồi nhảy xe sang Dak Lak. Hắn xin ở đợ cho một gia đình hàng xóm cũ, di cư vào đây từ năm 1979. Nhà người trồng cà phê nên hắn đi phụ cắt cành, đào hố ép xanh, đến mùa thì hái cà phê về phơi, mùa khô đi tưới nước. Quanh năm chỉ nhờ cơm ăn 3 bữa chứ không có đồng thù lao nào. Ở đâu 3 năm, hắn nghĩ, mình không thể mãi thế này. Hắn đi đám cưới bạn, thấy cô em kia làm phù dâu, xinh phết. Tán phát. Cả gan đứng trước tình địch giới thiệu mình là chồng chưa cưới của em này, vừa mới ra quân từ Kon Tum sang thăm vợ. Thế là có vợ. Viết thư về nhờ cha mang cau trầu về quê vợ (khác huyện) đến cho biết thông gia chứ nói luôn trong thư là chúng con không có tiền về cho cha mẹ tổ chức đám cưới đâu. Hắn dự tính sẽ dắt cả trâu lẫn nghé về thăm nhà khi có điều kiện luôn.
***
19 năm sau, con gái đầu của hắn thi đại học. Nó ham chơi, mục đích đi học chỉ là vì muốn được ngồi bên thằng bạn vừa học vừa đẹp trai chứ môn gì cũng dốt. Thi thố thế nào, được 17 điểm. Năm ấy trường đại học Quy Nhơn lấy 18,5 điểm là mốc đỗ. Nhờ sinh ra và lớn lên ở Tây Nguyên nên con hắn đỗ đai học nhờ cộng điểm ưu tiên 1,5 điểm. Hắn vã cả mồ hôi, nghĩ cái công mình chạy từ Nghệ An vô đây mấy chục năm cũng đáng. Từ một “thằng ở đợ” năm xưa bị người ta khinh rẻ mà giờ có con đỗ đại học là một điều gì đó vô cùng mở mày mở mặt đối với hắn…
***
Tiếc rằng, con gái hắn không ngoan như hắn nghĩ. Nó như con chim mới xổ lồng. Không ai quản, lại càng thêm lười biếng. Nó học dốt nhất lớp. Nó chán đời nên xin thầy học thêm một ngoại ngữ nữa để giết thời gian. Ngày ấy thầy hỏi mày học sư phạm hóa mà học ngoại ngữ của bọn Hán Nôm làm gì. Nó không trả lời được. Rồi nó ra trường với tấm bằng và bảng điểm không thể xấu hơn.
***
Hắn thương con gái. Nó nhỏ quá, không làm cô giáo thì lấy gì mà kiếm kế sinh nhai. Hắn nai lưng ra làm, bán cà phê, cầm 100 triệu đi gặp gỡ những người được cho là có thể “chạy” được một chân giáo viên dạy “hợp đồng chờ chỉ tiêu biên chế” trong một trường nào đó. Sẵn sàng đưa thêm 80 triệu nếu có quyết định chính thức theo giao kèo trọn gói 180 triệu. Ba năm ròng rã không được gì. Con gái ra khỏi nhà và theo đuổi ước mơ làm phiên dịch viên.
***
Bây giờ con gái hắn nghĩ, năm xưa Tây Nguyên cứu nó khỏi rớt đại học nhưng đã giết chết cơ hội của những bạn 17,5 và nhất là 18 nhưng không có điều kiện cộng điểm ưu tiên. Biết đâu những bạn ấy nỗ lực hơn, giỏi hơn, biết đâu… Quá khứ thì không thể nói giá như được.
Thị xã Bến Cát, 26/5/2019
Tây Nguyên Xanh

0 comments:

Post a Comment