Rồi tối nay nhé, gió Tây Nguyên sẽ đến bên giường mời gọi anh. Gió Tây Nguyên yêu người viễn xứ đến nỗi gió sẽ giật khiến kính cửa sổ rung nghe cầm cập, mái tôn trên nhà oằn mình truyền nhịp va đập dài từ đầu mái hiên đến cuối bếp. Gió muốn bung tất cả ra để thỏa thuê ôm anh như em thèm ghì lấy anh cho bở nhớ.
Và em biết, anh không đến Tây Nguyên vì em. Anh đến vì bãi cỏ hồng, vì cổng nhà ai đầy hoa Dã Quỳ, vì những phút giây túy lúy bên ché rượu cần mà thôi. Anh sợ phải làm rể Tây Nguyên. Anh sợ những trưa em nắm tay rủ chà chân trên nền đất cày trở cà phê cho nhanh khô, sợ tiếng ve rít xé lòng sau vườn vào chập choạng tối. Anh có dám uống cà phê quê em đâu vì sợ say khiến anh quên lối về thăm mẹ.
Thôi anh về đi, về mà chống bão cho mẹ bớt lo. Tây Nguyên lại sắp có mưa rồi đấy. Những cơn mưa cuối cùng để đón chào mùa hạn. Cũng như em viết nốt những lời này để rồi chẳng còn chữ cho anh.
Bến Cát, 30/10/2019
Tây Nguyên Xanh
0 comments:
Post a Comment