Kỳ 1: MẶT NẠ
Kỳ 2: CHỈ DẪN ĐỊA LÝ
KỲ 3:
NHỮNG CÁI “LIKE” CỦA NGƯỜI NỔI TIẾNG
(Truyện hư cấu dài kỳ)
Nguồn ảnh: Internet |
Sau buổi cà phê hôm nọ, nhà báo Ếch Ộp bị phơi bày vụ vào
khách sạn với cô bạn Facebook Hạ Xanh trước mặt anh em trong hội Nói Tục Cấm Giận
nên thấy anh ấy có vẻ lơ là hội hè. Mình với cả con Nhí Nhố thấy thế này thì
không ổn. Muốn hòa giải, hội có bốn anh em chơi với nhau mà như thế này thì
chán lắm. Chiều thứ bảy hôm qua, con Nhí Nhố như hiểu được ý định của mình cho
nên mới có năm giờ chiều mà thấy nó chạy xồng xộc vào nhà, nói:
- Đi mày?
- Đi đâu?
- Câu hỏi ngu nhất trong tuần.
- Đi nhậu chứ đi đâu.
- Thứ bảy rồi à?
- Lại ngu nữa. Mày không biết thứ ngày à?
Thú thật, mình thất học, dạo này ở nhà chơi bời lêu lổng nên
quên béng cái vụ thứ ngày. Chẳng nhòm lịch bao giờ. Thất học mà, cần quái gì lịch
liếc. Miễn là có tiền chơi in-tờ-nét thôi.
Đang như ngây ra với câu mắng của bạn. Mình sực nhớ:
- Nhưng mà anh Ếch Ộp với anh Cụt Hứng như thế thì biết tính
sao?
- Thế mới phải cần buổi nhậu hôm nay.
- Nhưng....
Nhí Nhố ngắt lời mình
ngay tắp lự:
- Không nhưng nhị gì hết. Kéo bè kéo đảng đến lôi cổ hai ông
ấy đi.
- Con gà đen mày luôn.
- Hả? Cái gì mà gà qué ở đây hả?
- Mày nói tao ngu chứ mày cũng ngu lắm Nhí Nhố ạ. Ô kê trong
tiếng Anh, tao đọc theo âm Hán Việt và dịch là con gà đen. Được chưa?
- Úi xời! Lại còn bày đặt chơi chữ. Đi!
- Thì đi... hé hé...
Thế là hai con phóng xe đến nhà anh Cụt Hứng trước. Ui trời.
Anh ấy đang ngồi dán mắt vào màn hình laptop. Tay bấm lia lịa cái bàn phím.
Đang ngóng xem hắn làm gì thì con chó từ đâu chạy đến, sủa gâu gâu, mặt nó
trông như muốn xin ai đứa miếng thịt mông. Hai đứa mặt xanh như mông nhái, hãi
suýt vãi ra quần. Nghe tiếng cho sủa. Mẹ anh ấy chạy từ bếp lên, còn anh ấy thì
quay cái ghế ra đẳng sau xem ai vào nhà. Mẹ anh ấy tíu tít:
- Hai đứa đến sao không vào nhà để cho chó nó tưởng trộm thế?
Chó nhà cô hơi dữ. Các cháu cẩn thận nhá.
- Dạ không sao bác ạ. Con gái cởi giày cởi dép hơi lâu nên mới
thế bác ạ.
Anh Cụt Hứng nhìn bọn mình cười khà khà rồi nói:
- Ối ồi ôi.Nhất hai cô rồi còn gì? Được đón tiếp một cách trọng
thị thế còn gì nữa.
Con Nhí Nhố nó hàm hồ nhảy lên:
- Này, cái nhà anh kia. Anh cho chó ra đón tiếp chúng tôi
còn cười à.
- Đừng nóng. Anh mày giảng giải cho mà nghe nhé. Không phải
ai cũng được chó sủa đâu nhé. Nó ghét thì nó tợp luôn chứ ứ thèm sủa đâu nhé.
Theo cách nghĩ của con người thì ngôn ngữ chào đón của loài chó là sủa nhé. Cãi
không để anh cho cái tát vào mồm.
- Thôi thôi hai người. Em xin. Gặp nhau không chửi nhau
không được hay sao ấy. Cứ cái đà này không khéo lần sau em đến nhà này thì con
Nhí Nhố nó ra đuổi chó cho em . hí hí – Mình trêu thế.
- Con Tây này, mày ngoáy đểu tao – Nhí Nhố lườm mình một
cái.
Lão Cụt Hứng thì đỏ ửng cái mặt lên. Hé hé. Mình nghi rồi.
Nghi hai tên này có gì với nhau rồi. Sao hôm nay mình mới để ý nhỉ. Trai ly hôn
vợ một năm rồi. Gái cũng đã đến tuổi cập kê rồi. Lại một bên dạy văn, một bên
viết văn thì hợp nhau rồi còn gì. Họ mà lấy nhau thì sẽ là một cặp nhà văn nhà
thơ ở cùng nhà. Hí hí. Vấn đề là phải làm sao cho Cô Giáo Trường Làng lấy chồng
đi để anh Cụt Hứng chỉ quan tâm đến con Nhố. Chuyện ấy thì đơn giản. Về xúi cái
anh trong trường chị ấy cưới gấp đi là xong. He he.
Mình rụt rè hỏi:
- Anh Cụt Hứng ơi. Anh làm gì mà bấm say sưa thế. Đang chát
à
- Ừ, đang tranh luận
- Vụ gì thế anh?
- Đánh ghen?
- Hả? Với ai? Ai khơi mào trước?
- Với một đứa dở người, hay bấm nút “like” trên Facebook của
anh. Và nó là đứa khơi mào trước. Khơi mào chuyện đánh ghen ấy.
- Nó ghen anh với ai?
- Với Hạ Xanh
- Lại với Hạ Xanh. Thấy lão Ếch Cặp bồ với con ấy chưa tởm
hay sao mà giờ còn vì nó mà bị đánh ghen.
- Nhưng công nhận con bé ấy viết được.
- Thế kẻ đánh ghen anh là thằng nào?
- Mày ngu thế. Đã bảo đứa đó ghen anh với Hạ Xanh thì đích
thị nó là con gái rồi còn gì. Đừng làm anh mày cáu. Yên để anh mày đấu khẩu với
con điên này.Khổ cái là con điên ấy yêu anh. Hu hu.
- Dẹp đi ông ơi. Thứ bảy rồi. Nhậu thôi.
- Ô, hôm nay là thứ bảy à?
Mình cười một cách khoan khoái vì cũng có kẻ không biết ngày
tháng như mình. Mắt mình ngời sáng, nhìn con Nhí Nhố. bảo:
- Mày thấy chưa. Đâu phải một mình tao ngu như mày nói. Anh ấy
cũng quên ngày giờ kìa.
- Con hâm. Im mồm! Tao nói mày thế được nhưng mày nói thế với
anh ấy là hỗn đấy.
Nhí Nhố nó cứ làm ngơ với ánh mắt mình, mà lơ lơ láo láo dò
tìm cái gì hay sao ấy. Bỗng nó bước thật nhanh. Giật thật mạnh cái ổ điện, nói:
- Thế này thì chắc đi được rồi anh nhỉ?
Khỏi phải diễn tả cái vẻ mặt lão Cụt Hứng lúc ấy như thế
nào. Úi dùi ui. Đang trong cơn nghiện chát cơ mà. Lão hét lớn:
- Con điên, mày điên thật rồi. Hỗn vừa vừa thôi. Công tao
đang gõ cái tin nhắn dài ngoẵng cho con điên ấy. Chúng mày điên cả nút rồi. Trời
ơi là trời.......
- Ai bảo anh sợ chai pin máy tính cho nên chỉ cắm điện mà
không lắp pin. Hé hé. Đi với bọn em. Giải quyết xong chuyện hôm nọ với anh Ếch Ộp
rồi hẵng tính nốt vụ này. Biết đâu nhờ cuộc nhậu hôm nay mà anh có cái nhìn
toàn cảnh thì sao.
- Thật là khốn khổ cho một thằng giáo như tao lại đi chơi với
hai đứa trẻ ranh như chúng mày. Dù nghề giáo là phải nhã nhặn nhưng mà lịt mịa,
hôm nay tao phải nói tục cho sướng mồm cái đã. Ức không chịu nổi. Đi thì đi. Để
coi chúng mày nói gì với ông. Nhá!
Mẹ anh ấy chạy đến, nói rất khó nghe:
- Trời ơi. Con gái thời này sao hay vậy. Sểnh ra là rủ trai
đi nhậu là sao? Trời ơi!
Mình phân bua:
- Thế này bác ạ. Hôm nọ chúng cháu và anh Cụt Hứng có điều
khúc mắc với anh Ếch Ộp. Cái anh mắt mở to do đeo kính áp tròng ấy ạ. Thế nên
hôm nay nói là đi nhậu nhưng thực ra chỉ ngồi ở quán nhậu để giải tỏa tâm tư chứ
không uống say như người ta đâu bác ạ.
Nhí Nhố chen vào:
- Đúng đấy bác ạ. Bác cứ đi hỏi cô Chín ở cuối phố thì rõ. Tối
thứ bảy nào chúng cháu cũng ăn vịt lộn ở quán của cô ấy. Nói gì và làm gì thì
cô ấy rõ lắm.
Mẹ anh ấy ôn tồn:
- Con trai bác thì đã đành là thân trai nên điều tiếng một
tý cũng không sao. Nhưng thân gái các cháu còn chồng con nữa chứ. Cứ như thế
này. Thằng nào dám rước.
- Mẹ đừng lo. Cái bọn này tán trai chứ chẳng chờ trai tán
đâu. Hã hã. – Nhà thơ Cụt Hứng cười khoái trá.
- Tôi chả hiểu các cô các cậu đang nghĩ gì nữa. Thời của
chúng tôi. Bẳng tuổi các cô các cậu mà chưa chồng thì là ế đấy.gần hai lăm còn
gì nữa mà xuân xanh. Thôi đi đi. Tôi không cản. Kẻo rồi bảo bà già này khó
tính.
Thế là cả ba phóng xe ra đường. Đang đi thì anh Cụt Hứng
phanh xe lại. Mình hỏi có chuyện gì thì anh bảo phải bàn tính cách đối đáp với
anh Ếch Ộp cái đã. Mình bảo tùy cơ ứng biến. Nhí Nhố và anh Cụt Hứng cứ ra quán
đợi. Một mình mình đến rủ anh Ếch thôi. Dù gì thì trong hội. Mình ít gây hấn với
anh ấy nhất. Chắc cũng dễ mở lời. Thống nhất thế. Mình một mình đến nhà anh Ếch.
Nhà anh Ếch khá xa so với quán bà Chín Béo.
Đi gần đến nhà của anh Ếch thì bỗng điện thoại reo:
- A lô. Gì thế hả Nhí Nhố?
- Anh Ếch đây rồi. Mày quay lại đi.
- Thật á?
- Thật. Đến nhanh nhá. À, ghé chợ lấy hành tỏi cho cô Chín ở
hiệu tạp hóa Dung nhá. Cô ấy nhờ thế.
- Ừ!
Mình cúp máy. Phóng xe ra chợ. Lấy hàng rồi bon bon xe chạy
đến quán. Tay cầm gói hành tỏi. Hớt hơ hớt hải xách vào cho cô Chín. Chẳng kịp
nghe cô ấy nói cảm ơn. Chạy ngay ra bàn xem tình hình “chiến cuộc”. Một xị rượu
đã uống cạn. Ốc um đã hết một đĩa. Mặt anh Ếch tái xanh. Anh ấy mà có hơi men
thì mặt tái xanh như thế. Còn anh Cụt Hứng chắc cũng mới nhấp môi thôi. Mình
đoán anh Ếch đến trước và uống trước rồi.
Nhí Nhố cà khịa chuyện hôm nọ:
- Hôm nay có gì thì mấy anh em ba mặt một lời chứ tránh mặt,
nghi kỵ nhau thế này. Chán lắm. Thà một lần toạc móng heo mà cạch mặt nhau cũng
chẳng ân hận.
Nhà báo Ếch Ộp chậm rãi:
- Thế chúng mày muốn biết cái gì ở tao? Nói đi nào?
Mình thưa:
- Dạ, chúng em muốn anh nói rõ chuyện giữa anh và cô bạn
Facebook Hạ Xanh.
- Chuyện đi ca ét (KS viết tắt của khách sạn) chứ gì?
- Dạ.
- Thế chúng máy thấy Hạ Xanh là người thế nào?
- Em thấy chị ấy làm thơ hay.
- Nhưng viết văn thì dở tệ - Nhí Nhố chen vào
- Sao nữa?
- Thấy chị ấy lộ mặt trên Facebook nên chắc là người tử tế.
Bọn em chỉ bất ngờ là chị ấy vào ca ét với anh. – Mình hơi cúi mặt mà nói thế.
Thú thật mình rất thất vọng khi nghe tin Hạ Xanh vào khách sạn
nghỉ qun đêm với anh Ếch Ộp. Trầm ngâm một thời gian, anh Ếch quay sang hỏi nhà
thơ Cụt Hứng:
- Thế còn ông? Hạ Xanh trong mắt ông có xanh không hay vàng
khè như nước đái?
- Vàng khè nhưng mà màu của ánh nắng. Nó có tố chất làm thơ.
Chỉ vậy thôi. Tao chẳng tin ai trên mạng ảo này hết. Tuần nào cũng được chém
gió với bọn mày. Cần gì phải tìm nguồn vui trên thế giời ảo kia.
Anh Ếch lại chậm rãi và giương cái nhìn khinh miệt ra đằng
trước. Hình như anh chẳng phải nhìn bọn mình mà đang nhìn một cái gì đó trong
tâm trí anh. Anh lại hỏi:
- Chúng mày nghĩ nó có chồng chưa?
Cả ba người còn lại đều nói: “chưa”. Anh ấy cười xách mé và
bảo:
- Nạ dòng đi tìm cảm giác lạ đấy.
- Hả? Thơ chị ấy trẻ thế cơ mà. Như người mới yêu ấy.
- Nó viết thơ trẻ nhưng tuổi nó không trẻ. Và nó là mẹ của
hai đứa con rồi. Hơn bốn mươi rồi nhưng nhờ chăm sóc da kỹ càng nên trông mặn
mòi thế đấy.
- Anh không thấy có lỗi với vợ anh à?
- Cái loại ghen thuần chúng như chúng mày thì hỏi cái gì
cũng giống nhau nhỉ.
Con Nhí Nhố nó tức, nó nói:
- Này, sao lai nói bạn bè là loại này loại nọ hả. Anh không
tôn trọng bọn này thì thôi. Miễn nói tiếp.
Mình can, Nghe anh Ếch nói mình cũng tự ái nhưng vẫn nhẹ giọng:
- Thôi nào. Hôm nay đến để gỡ rối mà. Thế anh Ếch ơi. Hôm nọ
sao anh nói dối là có người gọi điên thoại để trốn.
- Vì hôm ấy tao nhìn thấy cái vẻ mặt đắc thắc của thằng Cụt
Hứng và nhìn cái thói à uôm khi chưa hiểu chuyện gì của hai đứa con gái ngồi
bên thằng Ếch nên tao ghét. Tao phắn chứ sao. Nếu chúng mày không là bạn tao
thì tao cạch mặt từ hôm ấy rồi.
- À thế là hôm nay anh ra sớm để chờ bọn em ạ?
- Chính xác! Chỉ có con Tây là hiểu tạo
- Nhưng sao anh không gọi điện báo anh đang chờ? Lỡ bọn em
không đến thì sao?
- Không đến thì thôi. Coi như đứt duyên nợ. Nhậu vào tối thứ
bảy là thói quen của mỗi đứa trong hội mình rồi đúng không?
- Dạ đúng.
- Cô Chín ơi. Cho chúng cháu chai rượu. – Anh đằng hắng gọi
chủ quán – Nào, uống đi cho nhanh thấy mặt trời và uống vì sự hiểu nhau.
Trong hội Nói Tục Cấm Giận của bọn mình. Nhà thơ Cụt Hứng là
người nhanh đỏ mặt khi uống rượu nhất nên bọn mình hay trêu uống đi cho mặt trời
mọc, rồi lại uống tiếp đi cho mặt trời lặn. Hí hí. Cứ thế, có hôm anh Cụt Hứng
say bí tỉ.
Nhà báo Ếch Ộp lại nói tiếp:
- Chúng mày có phân biệt được ngoại tình với mãi dâm không?
Rồi mãi dâm với mại dâm không?
- Ngoại tình là quan hệ với một ai đó ngoài vợ ngoài chồng.
Mãi dâm là dùng tiền để mua hoan lạc trong chuyện ấy. Còn mại là bán, mãi là
mua chứ có gì mà anh hỏi thế.
- Thế mày có hiểu ý anh mày hỏi không? Trả lời như mày thì một
đứa hay xem tivi nó cũng biết nói. Thế mấu chốt đánh dấu sự khác biệt của mãi
dâm và ngoại tình là gì hả cái lũ ghen thuần chủng kia?
Anh Cụt Hứng chen vào:
- Cái này thì tao biết. Ngoại tình thì vừa đút than vào lò và vừa chia sẻ tình cảm.
Còn mãi dâm thì chỉ đưa giản là giải quyết thú tính.
- Chính xác! Thế là còn có người trong hội ta tỉnh ngộ.
Nhà báo Ếch ộp quay sang phía con Nhí Nhố nói tiếp:
- Tạo sao nãy giờ tao phải nhai đi nhai lại cái cụm từ “ghen
thuần chủng”. Bởi vì hai cái đứa con gái này này. Chúng mày có cách ghen tuông
hờn giận rất thuần chủng Việt Nam. Vợ của tao tuyệt vời lắm. Có cách ghen rất
F1. Pha giữa tây và ta rất hay.
Con Nhí Nhố vừa nhai bỏm bem cọng rau răm vừa hút nước trứng
luộc, Cánh mũi dính một mảnh vỏ trái ớt li ti. Nuốt xong nó hỏi ngay:
- Hay như thế nào hả anh?
- Trong túi của anh mày không bao giờ có nhỏ hơn hai chục
triệu đồng. Và trong kẽ ví không bao giờ ít hơn mười cái bao cao su.
- Hả?
- Im lặng để anh mày nói tiếp. Số tiền ấy và số lượng bê xê
ét (BCS, viết tắt của bao cao su) là do vợ tao chuẩn bị cho đấy. Hôm nay tao có
trả tiền nhậu cho chúng mày và tối nay phải dùng một cái bê xê ét với một cô
gái nào đó hết tổng cộng mười chín triệu, thì ngày mai ra khỏi cửa nhà tao vẫn
có đủ hai mươi triệu và mười cái bê xê ét.
- Sao hay vậy?
- Quá hay luôn. Có hôm tao ngại quá. Mà cũng thấy tự ái. Ai
đời vợ lại nhét cái của nợ ấy vào ví chồng. Như kiểu cô ta dạy dỗ chồng vậy.
Tao ghét. Tao tương cho một bữa ra trò. Tao bảo khinh tao vừa vừa thôi.
- Chị ấy nói sao?
- Nàng khóc ràn rụa. Nói lí nhí, Mà tao đếch quên được từng
câu chữ lúc ấy. Nàng nói tiền đầy ví là để lỡ tao đi giữa đường, gặp bạn bè cũ
không kịp đưa về nhà thì cứ la cà quán sá. Xe có hỏng cũng có tiền mà sửa. Còn
bê xê ét ấy là nàng chấp nhận cho tao đi tìm gái điếm để tìm của lạ. Nhưng nàng
bắt tao phải hứa là dùng tiền để mua những phút thăng hoa ấy chứ đừng dùng tình
để có của lạ. Nghĩa là nàng rất rạch ròi chuyện ngoại tình với lại chuyện mua
dâm.
Anh Cụt Hứng thốt lên:
- Tuyệt vời! Trên cả tuyệt vời. Vậy sao ông nỡ qua đêm với Hạ
Xanh. Như thế là phản bội vợ rồi còn gì?
- Chúng mày ngu. Con Hạ Xanh là hàng sạch nên xài tí chơi.
Yêu đường gì con đấy.
Bọn mình há hốc. Choáng không thể tả. Bụng nghĩ lão Ếch Ộp
này là đồ lăng nhăng. Không chịu nổi, mình nói ngay:
- Nghe chối tai thế anh Ếch. Anh thân thiết thắm nồng với cô
ả Hạ Xanh thế mà chỉ coi ả như món hàng thôi á. Rồi vợ anh tuyệt vời như thế
anh cũng mặc kệ để theo người khác á? Anh lăng nhăng thế à?
- Đấy. Chúng mày lộ rõ điều muốn nói với tao rồi đấy. Tao chờ
câu này đấy. Tao mua một đêm với con Hạ Xanh bằng những cái “like” trên
Facebook chứ không phải bằng tiền của vợ đưa, cũng chẳng phải bằng tình cảm của
tao. Con Hạ Xanh ngu. Cho nó chết. Mà hai mặt con rồi. Ham của lạ chứ ngu cái nỗi
gì nữa.
Mình đang tư thế của người đắc thắng bỗng ỉu xìu mặt lại. Thấy
có gì đó không ổn. Cái lão Ếch lăng nhăng này nói không phải không có căn cứ. Không
khéo đuối lý vì lão. Không biết xử trí thế nào thì con Nhí Nhố nói:
- Thế hóa ra những cái “like” khi anh bấm ở các status của bạn
bè trên Facebook là đểu à. “Like” cho có thôi à?
- Trước khi trả lời câu này. Anh muốn hỏi em, em có phân luồng
người chơi Facebook được không? Hay nói rõ hơn là có mấy loại người chơi
Facebook?
- Thì ngoài đời có bao nhiêu hạng người thì có chừng ấy hạng
bạn bè Facebook chứ sao.
- Cụ thể?
- Có người hám danh, có người hám bạn, có người ham chia sẻ
và có cũng có người như.....anh
- Như tao? Tao thế nào?
- Lăng nhăng, Ham của lạ.
- Vậy để tao phân tích nhá. Facebook có hai luồng chơi rõ rệt.
Một là luồng chơi của người đã nổi tiếng. Hai là luồng chơi của người ít có
danh phận trong chốn quan trường. Người nổi tiếng thường hay lộ mặt trên mạng
xã hội. Họ chơi rất giữ kẽ. Họ ít bấm nút “Like” lắm. Vì mỗi một nút “like” là
một lời khen của họ. Người ta bảo khen nhiều thì kẻ ấy trở thành người ba phải.
Cho nên để giữ hình ảnh của mình. Họ phải ít bấm nút “like”. Cũng có nhiều người
không thích bấm nút Like bao giờ nữa kìa. Chỉ thích đọc thôi. Nâng ly rượu rồi
nói tiếp nào.
Cả hội nâng ly, uống cạn. Ối ồi ôi. Rượu cay và nồng quá.
Nóng hết cả ruột gan mình rồi. Nó ngấm đến đâu thì nóng đến đấy. Mặt mình nhăn
như ăn ớt. Rất ham chuyện nên hối anh Ếch:
- Nhắm miếng mồi rồi nói tiếp đi anh.
Anh Ếch nghe răng cắn chân một con dế nướng. Tay kia khoèo một
phiến rau xà lách. Bỏ vào miệng nhau nhỏm nhẻm. Vừa nói tay vừa móc móc gỡ rau
bám khỏi răng:
- Loại thứ hai và cũng là loại cực phổ biến đó là vô danh tiểu
tốt thích được dòm ngó. Gặp ai cũng “like”. Status nào cũng bình luận khen lia
lịa. Cốt để người ta nể mà siêng năng bấm nút “like” cho status của mình. Chúng
mày biết rồi. Người ta dựa vào số cái like để đánh giá chất lượng của một nội dụng
trên Facebook. Đấy là cái đáng nói đấy. Lắm thằng chụp ảnh xấu như ma trơi
nhưng mà người ta “like” một cách xã giao mà tự cho mình phát ngôn như một nhiếp
ảnh gia. Thật là nực cười. Bây giờ nhiều thằng ý thức được việc xây dựng hình ảnh
và nâng trọng lượng uy tín của mình bằng cách bấm ít “like” thôi. Chúng mày có
công nhận là được một người nổi tiếng nào đó bấm nút “like” cho status của mình
thì mừng rơn không?
- Đúng đúng. Cái này thì em xác nhận.
- Đấy. Từ ý nghĩa đó cho nên phát sinh là loại vô-danh-tiểu-tốt-ít-khi-like.
Thực ra loại này rỗng tuếch nhưng vì kiệm lời nên cũng được nể phần nào. Hiểu
không?
- Hiểu! Nhưng có liên quan gì đến chuyện anh lăng nhăng với
chủ trang Facebook Hạ Xanh?
- Chuyên liên quan đến những cái “like” ấy đấy. Anh mày tự
nhận thấy rằng mình viết văn không đến nói mèo nôn chó mửa. Cho nên viết status
trên Facebook nhiều người thích là điều đương nhiên. Anh cũng khá máu mặt trong
giới báo chí. Viết linh tinh, “like” linh tinh thì coi sao đặng. Đúng không?
- Tiếp đi anh!
- Có một đợt anh hay bấm nút Like cho cô bạn kia. Vì cô ấy kể
chuyện rất truyền cảm. Con Hạ Xanh bỗng chen vào khích đểu rằng anh với cô ấy
đã biết nhà nhau rồi. Điều này làm tổn thương cô bạn anh lắm. Vì anh gần như không bấm nút "like" nhà nó bao giờ. Mà con Hạ Xanh yêu anh rồi là cái chắc. há há. Anh mới bắt đầu để
ý xem ả Hạ Xanh này viết như thế nào. Thực ra anh có gần năm nghìn bạn bè cho
nên có nhiều bạn đăng status nhưng bị chèn bởi một người khác. Nên ít khi để ý
lắm. Quá nhiều bạn mà. Anh đọc, Thấy Hạ Xanh này rất có tố chất làm thơ. Hay đấy.
Thói ghen của đàn bà thì anh lạ quái gì nữa. Dù ảo hay thật cũng thế cả thôi.
- Thế sao đó anh với cô ấy hẹn nhau đi Phan Thiết hả?
- Đừng ngắt lời anh. Hỗn! Con Hạ Xanh nhắn tin qua Facebook
hỏi búa xua. Nào là anh biết nhà của chị ấy ở đâu phải không? Này nọ. Cuối cùng
nó anh hỏi yêu cô ấy hả. Anh giải thích mù khơi. Bản tính thích tán gái của anh
trỗi dậy. Anh tán hai câu. Con ấy đã tâm sự hết chuyện đời cho anh nghe. Tán
câu thứ ba thì cô nàng bắt đầu chát mát mẻ. Và câu thứ tư chính là anh bảo ngày
mai anh đi Phan Thiết lấy tin. Tự nhiên con ấy bảo nó sẽ bay vào Phan Thiết
đúng một ngày một đêm. Nó nói đi họp hành ở tỉnh bạn. Chồng tin sái cổ. Kết cục
bị ông Cụt Hứng này bắt gặp này. May mà con ấy không biết mặt thằng Cụt này chứ
không thì chẳng nai tơ, lơ tơ mơ được như lúc này đâu. Nếu nó biết bị phát hiên
thì nhẹ nhất cũng đổi nick Facebook rồi.
- Anh không áy náy với vợ?
- Không. Vì anh tự nhận thấy mình không phản bội vợ trên
phương diện tình cảm. Nếu lúc ấy vợ anh gọi điện hỏi anh đang làm gì. Anh sẵn
sàng bỏ rơi con nạ dòng ấy để chạy về bên vợ.
Anh Cụt Hứng nói thêm vào:
- Trên thế giới nhiều nước công nhận mại dâm là một nghề để
giảm thiểu tình trạng ngoại tình đấy. Ngoại tình thì phải chia sẻ tình cảm còn
mãi dâm thì không. Vợ cho phép chồng mua dâm giống như mua một liều thuốc bổ
tinh thần để cho cuộc sống thêm hạnh phúc vậy đấy.
- Thật á?- mình thốt lên
- Ừ. Mà ông Ếch này, tôi cũng đang bị một con bé nó nói thẳng
thừng trong lúc chát rằng tôi yêu Hạ Xanh phải không. Nó ghen tôi với Hạ Xanh
ông ạ. Tôi phải giải thích mãi. Đang đoạn gay cấn thì con điên Nhí Nhố này này.
Nó tắt ngóm điện. Hết khổ.
- Đàn bà đánh nhau. Cho nó đánh. Nó nói thế là nó dỗi ông
thôi. Kệ nó. Gần mặt còn chẳng hiểu nhau, huống hồ trên mạng ảo.. Ông một đời vợ
rồi. Biết quá đi rồi còn gì. Kiếm vợ rồi nghỉ chơi Facebook đi ông ạ.
- Ông cứ làm tôi nẫu nuột. Kệ nó. Uống đi. Hai con kia. Cũng
cạn ly đi nào.
Cả hội nâng ly. Lại uống lại khà và lại nhăn mặt. Hu hu.
Mình không biết uống rượu. Hu hu. Mình uống bia quen rồi. He he. Uông rồi anh Cụt Hứng đề nghị:
- Từ nay hội ta đi cà phê cho nó tao nhã. Mấy anh không sao nhưng mấy đứa con gái mà ngồi bàn nhậu nhiều thì khó lấy chồng/ Mẹ anh sáng nay mới nói đấy.
Mình và con Nhí Nhố đồng thanh:
- Vâng ạ!
- Từ nay hội ta đi cà phê cho nó tao nhã. Mấy anh không sao nhưng mấy đứa con gái mà ngồi bàn nhậu nhiều thì khó lấy chồng/ Mẹ anh sáng nay mới nói đấy.
Mình và con Nhí Nhố đồng thanh:
- Vâng ạ!
Nói đến những cái like Facebook là nói đến sự nể trọng nhau.
Thích nhau nhưng hóa ra còn có nhiều uẩn khúc đằng sau cái like ấy
nhỉ. Nhưng nói chung hãy cứ thật lòng mình. Thấy hay thì bấm like. Như cuộc sống
đời thường vậy. Nói vậy mong sao cũng là vậy.
(Còn nữa)
Buôn Ma Thuột, 1/9/2013
H’Tây Niê
Đón xem kỳ tới: NHIẾP ẢNH GIA
Kinh!
ReplyDeleteBịa cứ như thật!