Tác giả ảnh: Nguyễn Ngọc Bảo |
Mấy hôm nay nhạt mồm, muốn vung môi chút xíu nhưng mà hội
Nói Tục Cấm Giận thì đi công tác hết cả, chỉ có chị Giáo là ở nhà. Mà nói chuyện
với chị Giáo thì hãi lắm. Nói tục cái là chị ấy lườm ngay. Nhưng không có trâu
nên em bắt chó đi cày. Em lon ton đến thăm chị Giáo.
Ối ồi ôi, không biết do em xinh hay là do em có bản tính
lương thiện mà đi đến đâu cũng được chó nhà người ta đón tiếp ở tận cổng bằng
tràng sủa gâu gâu rất nồng hậu. Lắm khi em giật thót vì sợ nó ngoạm một miếng
mông thì khốn. Em mông xẹp ngực lép, thường xuyên phải mặc áo mỏng manh để tôn
những đường cong tuyệt mỹ nên sểnh ra một chút là chó có thể xơi ngay. Nhà chị
Giáo cực nhiều chó, mỗi khi đến nhà em đều í ới gọi chị Giáo ơi. May quá, hôm
nay chị ấy có nhà, hôm nay không có tiết nên buôn chuyện thoải mái. Hết chủ đề
rồi nên em cà khịa:
- Chị Giào này, chị có yêu nghề không?
- Chị á? Yêu với điều kiện là tháng nào cũng phải có lương
ăn.
- Nếu không có lương thì sao?
- Thì chị uống rượu vào, mượn rượu chửi bố tiên sư cái nghề
ít tiền mà lắm áp lực.
Em đánh vào đùi một cái đét, khoái chí:
- Ha ha, chị Giáo nói tục rồi. Em thuần hóa cái sự tục cho
chị thành công rồi.
- Ai chẳng có cái tục trong người, chỉ là người ta coi Thầy
như Thánh nên cố mà giữ đạo hạnh cho hợp với lẽ đời thôi em ạ.
- Nhưng mà nếu chị chửi nghề, họ nghe thấy được. Họ bình phẩm
rồi thì triệu tập chị thì sao.
- Thì lúc ấy chị lại bảo là do uống quá chén nên có những
hành động và ngôn từ khiếm nhã. Chứ tôi vẫn thấy nghề Giáo cao quý nhất trong tất
cả các nghề.
- Èo, lưỡi chị Giáo ứ có xương rồi. Mà chị này, cái cô gì gì
ở ngoài Bắc ấy, cô đó chui vào bao để nhờ người kéo qua sông như kiểu cảnh
trong phim Cánh Đồng Hoang của cố nhà biên kịch Nguyễn Quang Sáng. Cô ấy yêu
nghề nhỉ? Em không thể hiểu được vì đâu cô ấy lại có thể dũng cảm như thế.
Chị Giáo tay khuấy mật ong trong ly nước chè xanh rồi bỏ đá
vào mời em chứ chẳng nói gì. Trời Tây Nguyên mùa này nóng kinh khủng, lòng em
cũng nóng vì sợ chạm vào lòng tự ái của chị Giáo. Chỉ có mỗi đá là lạnh. Chị ấy
ngậm phấn hoa, thưởng ngụm chè xanh rồi gối đầu lên ghế, mắt nhìn trần nhà,
nói:
- Em đã bao giờ đứng trước một đám đông và thuyết trình về một
vấn đề gì đó, thấy bên dưới toàn là những cặp mắt háo hức như muốn banh bộ não
em ra để xem có gì chưa?
- Em nhìn thấy đám đông là hãi rồi chị à.
- Làm cô Giáo đi, rồi sẽ thấy được cảnh tượng ấy. Những ánh
mắt như đang muốn nói rằng: “cô ơi, nói thêm tí nữa đi. Em không hiểu lắm cô ạ”,
chúng sẽ bám theo tâm trí em cho đến khi xuống mồ. Hạnh phúc là khi có người
nghe mình nói và cũng mệt mỏi vì suốt ngày nói. Nhiều khi muốn vứt sách, bỏ nghề.
Nhưng dù có làm một cái nghề nào đó giàu có đến đâu thì vẫn nhớ những ánh mắt
đó em ạ. Cô giáo ấy vì những ánh mắt ấy mà đánh đổi lấy nguy hiểm.
- Nhưng em thấy không đáng lắm. Chính quyền ở đâu, sao không
kêu gọi họ?
- Đáng để hy sinh lắm em ạ. Không biết gì đừng tọc mạch lung
tung. Đã yêu thì chẳng cần phải cậy nhờ ai cả. Xây cầu, làm đường là việc của
các quan. Họ làm thiếu trách nhiệm thì rồi cũng bị xử án thôi. Thời gian để chờ
gặp được quan, quá bằng chui bao qua sông rồi. Cô ấy hạnh phúc hơn chị của em
vì học sinh cần cô ấy. Còn chị thì sao? Phụ huynh bỏ tiền ra để mua lấy những
giờ học thêm cho con em mình rồi. Đến lớp học trò như đi dự giờ cô giáo. Ê chề
mọi nhẽ em ạ. Trò khinh Thầy đến mức hôm nọ Thầy đánh trò đi bệnh viện. Chị
nghĩ là do học trò nó không cần chữ của Thầy đang dạy, nó biết hết rồi, nó ngồi
chơi. Bực quá, Thầy nổ một cái tát. Nó đau thì ít mà ăn vạ thì nhiều. Thời đại
này người ta đang lên án chuyện dùng vũ lực với trò mà.
- Nhưng đâu phải ai cũng đi học thêm đâu.
- Ừ, biết thế nhưng chán lắm em. Mà thôi đừng nhắc đến chuyện
giáo với dưỡng nữa. Dạo này tình yêu của em sao rồi?
- Hu hu, nhớ bồ của con bạn quá.
- Hả? Yêu bồ của bạn?
- Dạ vâng! Nó bỏ em theo bạn của em mà. Họ sắp cưới chị à.
- Em chia tay hắn lâu chưa và hắn tìm hiểu cô gái ấy kỹ chưa
mà lấy?
- Ôi, thời đại này chỉ cần con gái có việc làm và có cắp nhiễm
sắc thể XX là có chồng thôi. Yêu đương làm gì cho lắm rồi bỏ nhau vì tiền. Em thất nghiệp nên nó bỏ em đấy.
- Em nói như phim ấy.
Đang nói chuyện ngon trớn, mẹ em gọi về nhà ăn cơm trưa. Nhờ thế mà hay chị em mới rứt nhau ra được. Cứ nõi mãi cũng nhạt mồm chứ có làm được gì cho đời đâu. Nhẩy?
Buôn Ma Thuột, chiều 18/3/2013
Tây Nguyên Xanh
(Lưu ý: lời văn không có bất kỳ ý gì nhạo báng nhân vật trong ảnh)
Viết khỏe nhỉ?
ReplyDeleteHe he. Nhàn cư bác ạ
Deleteđọc vui thế thì ra tiền là tiên...không tiên là bị bỏ rơi...
ReplyDeletechúc vui yêu đời
Cảm ơn bạn
DeleteCứ ngỡ chị Giáo mời ở lại ăn cơm, uống rượu rồi....he he he...tiện mồm chửi Nghề, tiện mồm chửi thề...yêu Nghề...mãi mãi!
ReplyDeleteMột người bạn bảo mình là " Tây Nguyên Xanh viết hay lắm , đọc mê lun ". Mình lò dò xem thử. Công nhận , hài rất duyên, rất lạ. Trong cái hài lại... chẳng hài chút nào. Like nhá. Đã đọc bên face vài bài của bạn rồi, dưng mà về blog đọc vẫn thấy hay hơn.
ReplyDeleteHe he. Cảm ơn bạn Có Khi Nào quan tâm blog của Tây Nguyên Xanh nhé
Delete