Ồ, thời gian trôi nhanh như chó đuổi trộm ấy nhỉ? Ngày này
hai năm trước, cái lớp thuộc ngành Lừa Đảo của học viên Hóng Hớt & Mách Lẻo
của em tổ chức liên hoan cuối khóa. Cũng là lần họp lớp sau cùng của khóa học.
Kể từ đó thì tan đàn xẻ nghé. Em nhận quyết định làm chủ tịch thành phố Thất
Nghiệp (trực thuộc tỉnh Nhàn Cư) cũng vào ngày này. Nhưng chính thức nhậm chức sau
ngày thi tốt nghiệp.
Nếu ai hỏi rằng em có yêu nghề không thì em xin trả lời một
cách phũ phàng (và rất thật lòng) rằng không. Vì chả ai lại đi nhận mình thích
cái nghề Lừa Đảo người khác để kiếm tiền nuôi thân cả, nhỉ? Mà thực ra em chưa
bao giờ thấy yêu bất cứ nghề nào cả. Chỉ thích được như các nhà thám hiểm trong
seri chương trình Bản Năng Sinh Tồn ấy. Hành trang chỉ hai hòn đá lừa, một con
dao sắc, một tấm bản đồ, hai bộ quần áo thế là chu du thiên hạ, dựa vào bản
năng sinh tồn của mình để sống. Sướng! Vô tổ chức vô kỷ luật. Nhưng mà em thấy
người ta làm hồ sơ thi đại học, em cũng a dua làm một bộ rồi chen chân thi thố
cho vui vầy. Em có tính ham vui.
Hồi ấy em đá chọn một trường ở Huế. Bố mẹ thấy em suốt ngày
tíu tít cười với trai, sợ em không đỗ nên cố cản. Em thỏa hiệp bằng cách để bố
mẹ ghi một hồ sơ thi vào một trường đại học nào đó nhưng phải là ở miền Trung
(trừ Đã Nẵng ra). Em thi ở Huế bị trượt như dẫm phải vỏ chuối. Run rủi thế nào
em thi tuyển vào học viên Hóng Hớt & Mách Lẻo được 17 điểm. Trường lấy
18.5, thế là em đỗ nhờ có hộ khẩu ở tây Nguyên, có cộng 1,5 điểm cho. Nick
Facebook của em bao giờ cũng có chữ Tây Nguyên là để tri ân một vùng đất đấy. Cái
ngày em cầm giấy báo nhập học mà em cười như một con điên, em bảo: “nghề chọn
mình rồi”.
Em còn nhớ ngày này hai năm trước, em súng sính váy áo, để lộ
cặp chân dài tận nách, trét phấn cho da nhìn trắng tinh, tô son đỏ chói hớp hồn
ai. Hôm ấy là cơ hội để em kể lể những bức xúc trong quá trình học tập cho những
bậc thầy cô khả kính. Em nói với ông thầy em đã từng căm thù rằng em rất ghét đến
tiết của thầy vì thầy khó tính quá. Thầy cười ha ha. Nhiều chuyện nữa nhưng em
quên tiệt rồi. Mà nhớ làm gì cho nôn nao nhỉ.
Chuyển sang cuộc sống trong hai năm đương nhiệm chủ tịch
thành phố Thất Nghiệp nhỉ? Về cơ bản thì bố mẹ em khóc lên khóc xuống vì em
chưa có việc làm. Còn em thì cứ tơng tơng chém gió trên facebook và tự nhủ mình
thất nghiệp thế quái nào được. Cái ngữ được nghề chọn thì chạy trời không khỏi
nắng. Thế nào rồi cũng bị nghiệp nó tóm lấy cổ thôi. Lo gì. Ấy thế mà em sống
sót trong hai năm với ý nghĩ điên rồ ấy đấy.
Sau hai năm là nữ chủ tịch, em tự nhận mình có ba cái Bất và
một cái Mất. Ba cái bất đó là: Bất mãn, bất hiếu, bất tiếu. Một cái Mất là mất
đi cái sự nhã nhặn vốn có của phái nữ. Có cao nhân đắc đạo nào có thể giảng giải
và cảm hóa rồi xóa ba cái bất ấy cho em thì xin mời. Còn cái ngữ sư không từ thịt
chó thì đừng chõ mõm khuyên giải mà em cáu. Cái mồm em láu táu, mong đừng ai giận.
Mà có giận thì em ứ sợ.
Chẳng có cao nhân nào đâu!
ReplyDeleteHình như đang còn thêm một cái "bất" nữa là BẤT TRỊ...he he he...
He he. chính xác! Bất trị
Delete